số lượng người xem trang

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

RU TÌNH 6


Đâu phải đã hết thương yêu người nhỉ
Em vẫn đi cho bõ kiếp hồng trần

Vào vai người lữ khách nhớ cố nhân
Em cô độc bên lề đường tình ái

Yêu thương chết em vẫn còn nghi ngại
Sợ lòng mình chẳng có thể si ai
Lạc giọng buồn, thao thức suốt đêm dài
Không thể khép nửa bờ mi hờ hững

Em chạy trốn tình yêu này, là thực
Vì một điều em không thể gọi tên
Huyễn hoặc mình mọi thứ có thể quên
Em méo mó cười nỗi đau nhân thế!

Gắng lên nhé gạt ngang đôi dòng lệ
Hai chúng ta sẽ bước thẳng hai đường
Để mai này nhìn lại còn thấy thương...
nửa còn lại đánh rơi, mùa ly biệt!!!


HCM 20/09/2012

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

ĐỘC HÀNH


Ps: Tặng SE1 và CHUNG
---------------------------------

Em là kẻ cô đơn bên lề cuộc đời
thích những hành trình đơn lẻ...
khám phá những điều mà xưa nay, có lẽ
người đời cho là: KHÔNG PHẢI BẬN TÂM!

Em gặp người chung một chuyến đi
Hành trình âm thầm
tìm miền đất hứa
Người bỏ lại sau lưng lời yêu xưa
gia đình nhỏ
những đứa con có đỏ mắt mong người?!

Vợ người bước qua tuổi đôi mươi
an nhàn và bình lặng
Người bất ngờ khi nhìn em
nặng nợ với duyên đời!

Đoàn tàu cô đơn
Giấc ngủ cơ đơn
Giấc ngủ của những kẻ độc hành không khi nào tròn vành êm ấm!?
Người lặng lẽ khoác lên em tấm chăn mỏng...
âm thầm
như cho đi nỗi niềm riêng của chính bản thân mình.
Sứt mẻ
giấc mơ.

Em chẳng thèm cựa mình trong đêm
khoảng ghế hẹp em sợ người tỉnh giấc
chòng chành giấc mơ cổ tích... của riêng người!

Ta tạm biệt nhau ga cuối cuộc hành trình
em và người,
lại xô bồ đi về phía không nhau....
---------------------------------------------------------
PS: 7h33 p sáng, không tài nào ngủ được một xíu. Đành trải lòng.

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

NHỮNG NGÀY DÀI...

Mình bỏ nhà hoang mấy ngày dài, nhớ mà không dám ghé vào thăm,..vì sợ. Khổ lắm! cái tật đã ngấm vào máu, chẳng thể bỏ được.
không hiểu sao mình nhớ quay quắt thế, chẳng biết cuối tuần người làm gỉ? ăn gì? chơi gi? đi những đâu và gặp những ai? bông đùa hay sầu não???
Bốc điện thoại lên, định bụng sẽ nhắn cho người cái tin, nhưng sợ!
góc quán quen...chẳng có người...mọi thứ chênh chao!

ừ thôi mình phải bước đi con đường mình đã chọn, ừ thì quên người và kỉ niệm, mà sao khó!
nước mắt cứ trực trào ra, mặn đắng, giọt tình còn lưu luyến lắm, làm sao bình tâm sau ngần ấy những muộn phiền?
cuối tuần... rồi cuộc đời con bao nhiêu cái cuối tuần như thế này giả bộ bận bịu để quên người?
cuối tuần...rồi cuộc đời con bao nhiêu cái cuối tuân như thế này tự hỏi người đang làm gi? đang bên ai???
mình đâm sợ...sợ phải đối mặt
mình đâm hoảng... hoảng phải sống và nhìn!
nhưng mình không thể lẩn trốn
cũng không thể chết...
thành ra phải nhìn và bước qua!
KD
Tb: nơi ấy người có bình yên???

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

!!!

Một buổi tối thật vui!
Nhà hàng kề bờ sông, gió mát, trăng thanh...Ba chị em (mình, nhà thơ Ngô Hạnh, pv FM Phương Huyền) dùng bữa tối ngon miệng với nhà văn Lê Văn Thảo- chủ tịch hội nhà văn TP HCM. Các món ăn được chú đặt sẵn...Chú còn đích thân mang ....3 chai rượu từ nhà đi nữa chứ. (chẳng có ai uống được cả....)
mình thèm viết, sẽ viết trở lại!

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

GIÓ PHÍA MẶT TRỜI!

Mọi việc đã ổn, đã có lời xin lỗi chính thức từ diễn viên .... Người đời cắt vào lòng nhau rồi quăng ra một câu xin lỗi. (Thèm chửi thề!) 
chán thật!
mấy đồng nghiệp bông đùa, "anh vào đây làm 5 năm mà chưa được gặp tổng biên tập một lần. Vậy mà bé D vào chưa được 5 tuần đã được các sếp lên lịch hẹn". Nghe buồn muốn chết!
mình mê làm báo, nhưng nếu cứ thế này chắc không dám va vấp, ko dám mê nữa...
Thèm viết, thèm nghỉ việc! Nhưng cơm áo gạo tiền đôi khi không cho phép mình làm những gì mình thích. Hôm qua mình dãi mưa ướt đầm giấc mơ khuya lắc, mình không muốn về phòng... Điên thật! Vì mưa, vì...vì...mình thèm yên tĩnh, một mình yên tĩnh, không ai làm phiền. Phòng bên có hai đứa em lên chơi. Cả tuần nay ồn ào, nhạc đập rất tai... Buồn!
Căn phòng khách sạn thơm mùi hóa chất...vậy mà mình ngủ một giấc dài ngon ơ. Thì ra mình rất thèm ngủ, thì ra mọi giác quan trong mình luôn thèm thuồng...được nghỉ ngơi. 
Lâu rồi mình chẳng thương mình!
lâu rồi mình cứ thương tình người ta.
....
mình thèm đi đâu đó một thời gian!
mình cần đi đâu đó một thời gian! 
                                                        KD. 21h 20p


Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

THƠ TÌNH CHO CHÀNG THƠ!!!!

EM THÈM NGHE NGHƯỜI GỌI TÊN EM!
Em đi ngược chiều thương
Bước thật vội vì sợ chạm ánh mắt người hoài nghi em nữa
Con đường ướt mưa
em nghe mưa táp vào mặt em ran rát
Đêm khuya lạnh lẽo vai gầy
Quán trọ vắng người
Khung cửa sổ nhìn qua đời nhạt nhòa nước mắt
Em không còn đau nữa
vì vết thương người đời cắt vào lòng
vô nghĩa!
Tập một lần thôi hờ hững với vui buồn
Tiếng tình nhân khúc khích trong đêm
Em thèm nghe người gọi tên em...
một lần thôi,
rồi ru hoài bài tình ca yên nghỉ.
----
Người về với hạnh phúc đi
Quên mình em với mắt mi muộn phiền!
                                                                      KD(06h 20p 01.06.2012)

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Tự nhiên muốn thất nghiệp!

Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với công việc của mình, tự nhiên muốn ....thất nghiệp!

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

THƠ TÌNH CHO CHÀNG THƠ!!!!!

Anh là niềm vui của em sau một ngày dài
Là tiếng cười, hay suy tư những nỗi niềm khó tả
Là giọt nước mắt trong đêm hoang hoải nhớ
Là khúc hoan ca của buổi sáng trong lành
Là khoảng trời gió lộng rất xanh
Em cất giữ giấu riêng mình, bí mật
Chẳng ai biết chỉ một mình em biết
Kí ức ngủ yên sau những tháng năm dài
Anh đã qua rồi, qua một nửa đời trai
Không cho phép trái tim mình loạn nhịp
Em gói yêu thương trong mình thổn thức
Giấc mơ anh nguyên vẹn vẫn ấm nồng
Khoảng lặng màu hồng em cất giữ cho anh
Mỏi gót sau ngày dài anh bình yên anh nhé
Hạnh phúc anh nuôi- gia đình anh nhỏ bé
Em mang chi ưu phiền vào ánh mắt hanh hao
Em- dù hoang hoải đời mình đến tận phương nào
Vẫn nhớ mãi nụ cười anh ấm nóng
Vẫn thương mãi con đường xưa đồng vọng 
Khoảng khắc nào ru con gió mồ côi?
Vẫn cứ là mối tình nhỏ  nhỏ thôi
Hôn thật khẽ bên đời anh - thật khẽ
Để anh thương một chút thôi- có lẽ
Làm ấm lòng một kẻ- là em.



                                                 KD- 

MÈO HOANG ƯỚT MƯA!

Mẹ nói em là con mèo hoang, con mèo hoang của núi, có ngăn cũng không được bước chân em đi. Nên mẹ chẳng giữ. 
em đi, vùng vẫy đời mình...Rồi héo úa cả tuổi đời đơn độc.
Chiều nay từ tòa soạn về, Sài Gòn sũng nước, mưa hoang hoải. Cơn mưa làm em ướt như con chuột! em không mang áo đi mưa...
em muốn phóng một mạch về Ngẫm, ngồi góc bàn quen thuộc, nhìn phố xá ngược xuôi cho bõ tức. Mà không kịp! Em về đến vòng xoay thì đã ...ướt hết rồi. 
phóng một mạch đến trước phòng máy ATM, chẳng phải để rút tiền đâu...Em chui vô đó, ngắn thiên hạ chơi...cái bô xe làm em ...bỏng một khoanh to tướng ở chân!
làm sao mặc váy?
Em nhắn tin cho người bạn thân, tính khoe nó là em mới bị bỏng bô. Máy hết tiền, không gửi được.  Bực cả mình.
mèo hoang ướt mưa
mèo hoang đứng bơ vơ giữa đời cô độc quá!
chẳng biết lo cho mình.
chẳng biết lo cho ai!
                                                                       KD

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

!

MÌNH CẦN THOÁT KHỎI TẤT CẢ NHỮNG CHUYỆN NÀY, THẬT TỆ! MỌI THỨ ĐANG NHƯ MỘT MỚ BONG BÓNG. NHỚ BIỂN, GIÁ CÓ THỂ THẢ MÌNH VÀO BIỂN ĐỂ BIỂN XÓA ĐI HẾT NHỮNG KÍ ỨC ĐANG BỊ MÌNH ĐÁNH CẮP.
CHƯA BAO GIỜ VÀ CHƯA LÚC NÀO MÌNH THẤY CHÊNH CHAO VÀ TỆ NHƯ LÚC NÀY, GHÉT CHÍNH BẢN THÂN MÌNH!!!
....

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

...SUY TƯ CỦA EM!

Đừng xô bồ nữa nhé tôi ơi!!!
người thương nay đã thương người
người thương nay đã có người thầm thương!

                                                       Miss you!!!
                                                                          KD



Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

NỖI ĐAU NGỰ TRỊ!!!

Nhiều lần em cố nhìn vào mắt anh long lanh hờn ghen dấu kín

Dù em đã cố nắm tay níu anh


Mong manh tình yêu chẳng thấy


Hãy cho em đến gần một chút thôi quanh đây mà sao kín lối


Đường chạy đi như gió kia thoáng qua


Bơ vơ một canh đồng chiều.


Dẫu cho anh phải đi cách xa em cả phương trời


Nhưng điều gì làm cho trái tim của em yêu không hề thay đổi


Có lẽ anh chỉ mong nỗi đau thay giấc mơ


Cũng chỉ lý do khiến em rất yêu anh


Bởi khi trong tình yêu những ngây ngô niềm vui nào


Dẫu thật nhiều rồi cũng sẽ quên rất nhanh vô tư mà tan biến


Chính khi trong niềm đau khiến cho em khó quên


Mới đấy trái tim này đã yêu rất nhiều...

mộng!

Trời không gần cho tay với!!!




Trời không gần cho tay với

Tình không gần nên chưa tới!!!
-------------------------------------






Tình không gần nên chưa tới!!!

THƯ TÌNH CHO CHÀNG THƠ! (tâm sự của NGƯỜI KHỜ)



Em gọi cho anh, định bụng hỏi xem hôm nay cuối tuần… Không liên lạc được! Chắc anh kẹt, tắt máy? Em suy đoán linh tinh. Nên kềm lòng mình thì hơn. Đôi khi lý trí mách bảo em vậy,  nhưng những suy tư cứ ào ạt kéo về. Anh hiểu mà, đúng không?
Thằng bạn thân biết chuyện, la em quá chừng. Nói em khờ dại nữa…rao bán tình mình chi cho khổ vậy? ừ! Em không biết vì sao? Giá em trả lời được vì sao???
Em nhớ đôi mắt ấy, đôi mắt đã bao giây nhìn sâu vào mắt em? Muốn nói điều gì, rồi lại không dám nói điều gì?
Em nhớ nụ cười ấy, nụ cười của gã trai lịch thiệp, bao dung. Nụ cười ấy hẳn không làm điêu đứng mỗi trái tim em đâu. Em tin vậy!
Em nhớ cái dáng ai cần kiệm, cặm cụi…Nó nhuốm chút phong trần của thời sinh viên xa lắc. Yêu thương!
Nhớ người, thành ra em lại nhớ góc phố nhỏ người hay đứng, hay ngồi! Cách người quan tâm hỏi han đến em. Người nói với em sao nhỉ: Em cần sự quan tâm và chia sẻ hơn anh!...Ai trên đời này chẳng cần điều đó hả người? ( sự quan tâ của người tới em có thể chỉ là một sự quan tâm mang tính giao tiếp).
Nhớ người, thành ra em thấy người thân thuộc, như đã từng quen thân như đã từng duyên nợ. Thêm buồn!
Hai ngày cuối tuần, em nhận lời đề nghị đi tỉnh của báo. Đi cho hết hoang hoải, quên sầu. ( chẳng biết có quên được không nữa). Đi để không thấy người và cái gia đình nhỏ hạnh phúc của người.
Người nói em cứ lo lắng quan tâm đến người mãi, thì cứ để vậy đi. Coi như duyên nợ trong đời, một lần gặp gỡ nhuộm tim nhau.
Chẳng bao giờ em nghĩ mình lâm vào hoàn cảnh này, vậy mà chính mình lại mắc bẫy của mình.
                                                KD


Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

buồn!

Vừa ở Ngẫm về, cùng đại gia đình cô chủ. Tâm trạng không vui lắm, chẳng biết tại sao... hay biết mà làm như không biết...???
10h23, em đánh liều bấm số gọi cho anh. Máy bận. Chắc anh tắt máy vì không tiện nghe. Em chẳng nên liều mà gọi như vậy, giờ này không tốt!!!
Biết vậy rồi...nhưng tâm trạng em tệ quá. Muốn nghe anh nói, hai ba câu. ích kỉ đàn bà.
Cuộc đời nhiều lúc kì khôi, có những sai lầm người ta biết là sai mà vẫn cố tình sai. Khổ thật! Em đang sai, và đang cố tình sai!
Pha chế nghỉ sớm, quán đông khách mà không có người pha. Người chú thưởng thức B52 nóng không thành!...

Em nhớ anh!

bài 
....tình 
.........ca 
.............cũ.


"Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau 

 Xin cho một lần,..."
buồn!

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Thơ tình cho chàng thơ!!!!

em âu yếm kêu chàng là chàng thơ của em
vì đã lâu rồi không có chàng trai nào làm em hoang hoải thế
mọi yêu thương đã chết
khi người ấy ra đi
em đã tự nói với lòng mình chẳng yêu thương nữa đâu
vì đau lắm những mối tình không thể nào trọn vẹn
em hoài nghi niềm thương của chính bản thân mình
khắc khoải.
rồi tự hát ru mình bằng bài ca cũ
của người tình cũ
dấu yêu xưa đâu có thể quay về?
chàng hãy cứ là chàng thơ của em nghe
để em giấu những vui buồn trong căn phòng màu rêu năm tháng
có một góc nào bình yên cho em khóc
ru ngủ những muộn phiền...
để em nhìn chàng cười để em thấy chàng vui
để em nghe giọng tình ca hằng đêm chàng cất lên từ đôi môi
bỏng khát
để tiếng đàn khàn đục tạp âm trong veo như trăng rằm mười tám
để ưu tư riêng em có lối nhỏ đi về
rồi lỡ một ngày nào em biến mất khỏi người
chỉ xin được một lần người muộn phiền đôi chút
một lần thôi người nhìn mưa thảng thốt: 
Em có bị mưa trời làm phai nhạt màu môi?
chỉ một lần và chỉ một lần thôi
người hát ru em bài tình ca lỡ dở
ru em vào quá khứ
ngõ nhỏ chàng đi qua trong cả một hành trình.
....
người trở về đời thường vẫn với bóng hình xưa
chỉ xin được lấy đi một phần ngàn trái tim người bé nhỏ.
một phần ngàn cho suy tư dằn vặt
cho nhớ nhung, cho cả những muộn phiền.
em sợ rồi quen lại những thói quen
làm khổ thêm trái tim mình bồng bột

đa mang....

....
KD



Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

cho chàng!

10h43p. Ta về tới nhà thì Ngẫm đã đóng cửa. Khuya rồi! Nếu ngày nào ta cũng về giờ này, ta sẽ đuối mất.
Đêm rất lặng, chạy xe trên con đường quen thuộc chỉ thấy mơ hồ một nỗi sợ hãi. Sợ cướp! 
Mệt mỏi khôn cùng.
Muốn lắm nhắn cho người một cái tin, mà sợ- đành im lặng. 
ước chi trời đổi cơn mưa  nhỏ. Mưa làm lòng mình dịu hơn sau những âu lo mỏi mệt. Người đến rồi người đi, sẽ chỉ còn lại niềm tin nhỏ nơi mình vào những điều vô thực.
giờ này chắc người đã nghỉ, một gia đình nhỏ bình yên...
con người đáng yêu, vợ người cũng đáng yêu. Chỉ có ta là đáng trách trong mớ bòng bong tự mình kết lại. Người vô tâm hay cố tình vô tâm??

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Thơ tình cho chàng thơ!!!

người gần người ở bên ta
ta gần ta thấy ta xa người rồi
ừ thì nửa chữ duyên thôi
cũng xin kì ngộ vào ngày hết duyên

NIỆM KHÚC CUỐI!!!

(xin phép nhạc sỹ Ngô Thùy Miên.
 xin được sử dụng và sửa lời bài hát của người vào mục đích cá nhân )


Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em

Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn anh, nhìn anh giây phút, muốn nói yêu anh

Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương

Cho tôi xin anh như gối mộng
Cho tôi ôm anh vào lòng

Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng


Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho anh, anh đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi

Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu anh.

NGỐC NGHẾCH!

MỌI THỨ ĐANG NGOÀI TẦM KIỂM SOÁT CỦA MÌNH!

!!!

Ghé ngẫm vào giờ tan tầm, tựa đầu bên khung kính...vờ như bên ngoài trời đang se lạnh. Người nói ngồi ở nơi đó mà mường tượng khi trời mưa, giống tiết trời mùa đông ngoài Bắc lắm. Nhưng giờ trời không mưa...
Chạm ánh mắt người trong căn phòng nhỏ,  cái nhìn ngượng ngùng khó hiểu...Sợ! vô hình nỗi sợ hãi mông lung.

chiều chủ nhật buồn!

Cuối tuần, tâm trạng.
 Nhỏ bạn gọi điện hẹn cafe lúc 7h sáng. Chắc nhỏ nghĩ mình cô đơn. Phải khước từ vì cuộc hẹn với trung tâm dạy nhạc. Người ta đi làm thì mình chơi dài, đến lúc người ta chơi thì mình phải tất tả. 
Đời!
thèm nhấm nháp ly nâu, nhưng cafe chẳng tốt cho sức khỏe của mình. Thằng nhóc phục vụ Chiêu nhắn tin. "SAO HÔM NAY CHỊ KHÔNG TỚI?". Ơ thì ra có kẻ còn nhớ đến sự tồn tại của mình.
 Mình sao nhãng quán quen vì điều gì rất lạ. Tệ quá!
Giận mình thật nhiều, nhưng vẫn không thể ngăn được dòng suy tư.
Bữa cơm chiều nhạt nhẽo, thèm một món ăn ngon sẽ thưởng thức hai người. 
Muốn bước chân ra khỏi căn phòng chật, nhưng không biết mình sẽ đi đâu. Lại sợ...mình sẽ bắt đầu cho một thói quen. Không tốt!
cái gì quá cũng không tốt. Biết vậy rồi nhưng cứ khi quá rồi mình mới ngộ ra....

Thơ tình cho chàng thơ!!

Người biết là em...
là em quá dại khờ.
Nhưng nếu được em vẫn tình nguyện dại khờ như thế.
nếu phải giấu đi những niềm tâm sự 
thì hẳn trái tim sẽ bức bối khôn cùng.
--------------
Em thèm nghe người hát...
những tình khúc từng ru êm quá khứ
lâu rồi, em không dám lặng nghe.
Giọng người ngọt mềm, trái tim em rung động
Trịnh chắc không biết trước
bài ca của ông làm dịu những linh hồn
đã đôi lần chai sạn niềm yêu.
Tiếng đàn khàn đục tạp âm
nhưng em biết người gẩy dây đàn bằng trái tim của tín đồ đắc đạo
đam mê
nên tiếng đàn ru em êm đềm qua vùng "bão"
trái tim méo mó
giấc mơ méo mó
con đường về lạc bước tha nhân.
chắc người sẽ bình yên khi cơn bão đi qua
chỉ còn lại vùng kí ức nhỏ xinh trong ngăn nhỏ của trái tim chất đầy hoài niệm.
em sẽ an lòng
thật đấy.
vì chẳng phải bên người còn một nửa thương yêu.

KD- 15h 20-05-2012

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

thơ tình cho chàng thơ


Tặng Ngẫm và ...
em mỏi gót đi tìm chàng thơ của em
khi không muốn đợi chờ gì thêm thì người xuất hiện
lặng lẽ như đêm
người khoác trên mình tấm áo màu năm tháng
em thèm tựa vào bờ vai đó
ru êm những nỗi đau âm ỉ của đời mình
em không tin vào số mệnh
 vì số mệnh thường mang lại cho em những giọt sầu đắng ngắt
em cứ lặng lẽ đi về
giữa hai bờ ảo thực
người có bao giờ nhìn em từ phía sau
để thấy cô đơn vây bủa tâm hồn
em chẳng tin
vì người không làm thế!
em gặp người...
muộn mất rồi
nửa chữ tình duyên




đêm cuối trong tuần
em không dám gặp người
vì em biết
giọt nước mắt sẽ rơi vì những điều tưởng chừng như vô nghĩa
chiếc áo màu thời gian
người sẽ mặc trong đêm tình vàng ấm
em sẽ hoang hoải đời mình
vì không được một lần tựa trên vai người...
đã in hằn cái nghiêng đầu của người con gái khác
ái tình
vô vọng
lặng câm.


Khánh Dư
19h ngày 19- 05- 2012

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

"nốt trầm trong bản nhạc đời vồn vã"


Cuộc sống cần rất nhiều khoảng lặng để gọi tên/ Sau những phút giây vồn vã với cuộc mưu sinh, con người ta thích lắng lòng với những dòng suy tưởng/ Một góc cafe bình yên, ta muốn tìm về sau những ngày tất bật/ Để ngẫm về cuộc đời, chiêm nghiệm những hơn thua...(Thơ Khánh Dư)
Lang thang góc Sài Gòn những ngày đầu mùa mưa, vô tình bắt gặp NGẪM nhỏ xinh nép mình bên một góc đường Lê Hồng Phong. Lần đầu tiên bước chân vào quán, người ta dễ ấn tượng bởi những khối gỗ nhỏ hình tròn được sắp đặt tỉ mỉ tạo thành bức tường gỗ độc đáo. Không gian quán ấm cúng lấy màu gỗ làm màu chủ đạo. Những khối gỗ tròn trang trí bên trong quán cho ta cảm giác gần gũi, thân thuộc. Như trở về ngôi nhà xưa của tuổi thơ mình trong trò cút bắt. Thích cái cảm giác ngồi thả hồn bên khung cửa nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, hay đưa mắt ngắm bức tường hoa gỗ thỏa trí tưởng tượng của mình...Chia sẻ về ý tưởng mở quán cafe, Tú Anh- chàng sinh viên năm 4 đại học kiến trúc bộc bạch:  Mình nuôi dưỡng ý định mở quán từ những ngày đầu bước chân vào giảng đường đại học. Bốn năm sau, niềm mong mỏi ngày nào có cơ hội thành sự thật. Cafe NGẪM ra đời với hy vọng mang lại cho mọi người một không gian thư thái thật sự sau những giờ làm việc căng thẳng, phút lặng mình sau những vội vã thường nhật. NGẪM còn mong muốn là nơi chắp bút cho những ý tưởng sáng tạo của riêng bạn. Ngoài ra, các nhóm bạn cũng có thể đến đây làm việc, viết lách và đọc sách...Mình cũng mong muốn đây sẽ trở thành địa chỉ lý tưởng cho các bạn sinh viên, học sinh tụ tập sinh hoạt nhóm nhỏ, đàn hát sau những giờ học mệt mỏi...
Được biết, các buổi tối cuối tuần, NGẪM còn tổ chức những chương trình biểu diễn Piano, Saxophone, Ghi-ta. Giữa không gian ấm cúng trong gian phòng nhỏ, bên cạnh bạn bè, người thân còn gì thú vị hơn bằng việc nhâm nhi ly đồ uống ưa thích và thưởng thức những bản nhạc hay theo yêu cầu.
Bản nhạc đời vội vã, cần lắm một nốt trầm như NGẪM











BOX:  Địa chỉ cho bạn Cafe Ngẫm- 839/1A Lê Hồng Phong- P12- Q10- HCM
Ngọc Dung



NGẪM

Nơi hoài niệm cựa mình
chênh chao chênh chao
là nơi em có thể thả hồn vào những gì xưa cũ

Em mê mẩn giấc mơ cổ tích
những vòng tròn không thể giao nhau

Bài tình ca hôm qua
anh bỏ sót nơi con phố ồn ào

Em ép vào gian phòng nhỏ
khung cửa nên thơ

Em nhìn đời qua "mắt nhìn" khung kính
ngắm phố, NGẪM(*) mình.

Người ta không cho đi điều gì mà không mong nhận lại
em tình nguyện cho đi trái tim mình khi vụng dại yêu anh...
không nhận lại điều gì
ngoài một niềm tin lạc.
KD
....

 ----------------------------------
NGẪM(*): Tên một quán cafe trên đường Lê Hồng Phong
quận 10. HCM

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Diễn viên trẻ Kim Yến: “Ganh tị chỉ chứng tỏ mình kém cỏi”



“Có thể bạn đã từng lúng túng trước những định hướng trong cuộc đời mình. Có thể bạn đã từng bật khóc hối tiếc vì những quyết định sai lầm của mình. Và hẳn, bạn đã từng khẳng khái một niềm tin vào những lựa chọn của mình, dù cho lựa chọn đó có đầy rẫy những cạm bẫy và khó khăn? Tôi cũng như bạn, cũng trẻ và đầy đam mê- nên tôi tin chắc rằng bạn sẽ trả lời “có” cho những thắc mắc đó của tôi”
Lời trần tình chân thành của cô diễn viên trẻ Kim Yến khiến tôi chạnh lòng. Phải chăng ẩn sau cái vẻ ngoài lí lắc yêu đời kia là cả một tâm hồn chất chứa nhiều tâm sự về đời, về nghề?

Chúng tôi gặp Kim Yến trong một quán café nhạc Trịnh trên đường Cao Thắng, mái tóc dài nhu mì được cắt ngang vai đầy cá tính. “Để phục vụ cho một vai diễn”- Kim Yến phân trần khi chúng tôi thắc mắc.
Sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, cô diễn viên trẻ có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, 24 tuổi nuôi trong mình niềm đam mê và giấc mơ nghệ thuật từ nhỏ. Nhưng khi tốt nghiệp phổ thông trung học, theo nguyện vọng gia đình Kim Yến thi vào ngành quản lý nhà hàng- khách sạn trường trung cấp du lịch và khách sạn Saigon tourist. Được một thời gian ngắn, nhận thấy bản thân mình không hợp với ngành học cô quyết định nghỉ học để theo đuổi giấc mơ nghệ thuật của mình. Kim Yến chia sẻ: “Biết tin mình bỏ học và có ý định ôn thi vào Đại học Sân khấu Điện ảnh, gia đình không ủng hộ. Ba mẹ thì sợ con theo nghiệp diễn viên đa truân sẽ khổ. Thầy cô và bạn bè hiểu lầm mình ham chơi ham vui đua đòi nghỉ học. Nhớ lại thời gian đó, quả là khó khăn với mình- đơn thân độc mã, một mình đi thi. Nhiều lúc nghĩ tủi thân lắm nhưng không thể quay đầu lạ. Khó khăn là vậy…nhưng chưa bao giờ Yến nghĩ mình sẽ từ bỏ giấc mơ.”
Bằng năng khiếu bẩm sinh và sự cố gắng nỗ lực của bản thân, được sự động viên tận tình của thầy cô trong trường, (đặc biệt là thầy Xuân Phước và cô chủ nhiệm Thanh Thủy) Kim Yến đã dần chứng tỏ mình rất có duyên với nghề. Ngay khi học năm nhất, cô đã không ngại khổ- ngại khó “dã chiến” với đoàn phim tham gia đóng phim chỉ để “trải nghiệm và thương nghề hơn”. Sau vai Phi Lai trong phim truyền hình “Trúng số”- đạo diễn Xuân Phước, Kim Yến nhận lời mời tham gia hàng loạt các phim khác như: Đua nhau làm giàu- đạo diễn Xuân Phước, Đồng quê- đạo diễn Phương Nam và nhận được nhiều sự ủng hộ của khán giả cho vai diễn của mình. Thời gian tới, khán giả truyền hình sẽ thấy Kim Yến hóa thân thành cô thanh niên xung phong duyên dáng, dũng cảm không ngại thử thách trong “Huyền thoại 1C”- một bộ phim chiến tranh của đạo diễn Nguyễn Thanh Vân. Một cô gái Nhi bướng bỉnh nhưng bản lĩnh trong “Hoa phù dung”, một Liên Châu đanh đá, ganh ghét hơn thua trong “Giành lại tình yêu”- đạo diễn Tất Bình hay một vai diễn ấn tượng trong "Thần tượng lắm chiêu”- đạo diễn Xuân Phước. Cả bốn phim trên đã đóng máy và sẽ ra mắt khán giả thời gian tới.
 Khi được hỏi về những khó khăn bước đầu gặp phải lúc mới bước chân vào nghề, cô diễn viên trẻ trở nên trầm tư. “Khó khăn thì nhiều lắm, khó khăn về tài chính này, thiếu kinh nghiệm diễn xuất này. Nhưng với bản thân Yến, (mà có lẽ là với nhiều diễn viên trẻ) khó khăn lớn nhất khi vào nghề diễn viên có lẽ là khó giữ mình là mình. Bạn biết đó, mình còn trẻ và mình đầy nhiệt huyết- cạm bẫy luôn trực chờ để vồ vập lấy mình. Bản thân Yến đã đôi lần đứng trước những cạm bẫy- may thay mình vẫn có thể giữ mình được. Có lần, Yến tự nhốt mình khóc, thấy nghề diễn bất công và cô đơn…những lúc như vậy mẹ thường là người động viên Yến. Dù gia đình không nhiệt tình ủng hộ nghề, nhưng không thể phủ nhận Yến được như bây giờ, công lao lớn thuộc về mẹ. Thấy Yến quyết tâm thi vào trường điện ảnh, ba mẹ không còn cấm cản quyết liệt nữa. Mẹ khắt khe dõi theo từng bước đi của Yến, luôn là vị giám khảo nhiệt tình và khó tính nhất khi đưa ra nhận xét về những vai diễn của Yến. Mẹ chia sẻ những kinh nghiệm sống khi mình gặp khó khăn, dạy Yến không được ganh tị. Mẹ nói, mình đã theo thì phải biết thương nghề, thương như thương một “Người” đã nuôi sống mình. Không được ganh tị và hơn thua, vì ganh tị chỉ chứng tỏ mình kém cỏi. Có lẽ nhờ vậy mà Yến đủ sức mạnh và niềm tin để đi tiếp con đường đã chọn, gắng vượt qua những áp lức và khó khăn trong nghề dù biết có thể ngày mai mình sẽ lại đóng cửa phòng khóc một mình”…
          Bằng niềm tin của những người trẻ, người viết bài này luôn hy vọng rằng những người đầy đam mê và nhiệt huyết với nghề như Kim Yến sẽ đủ bản lĩnh, nỗ lực hết mình cống hiến cho nghiệp diễn nhiều vinh quang và cũng đầy truân chuyên này.

                                                                                      Ngọc Dung
                                                                             Photo: Minh Quân