Em
gọi cho anh, định bụng hỏi xem hôm nay cuối tuần… Không liên lạc được! Chắc anh
kẹt, tắt máy? Em suy đoán linh tinh. Nên kềm lòng mình thì hơn. Đôi khi lý trí
mách bảo em vậy, nhưng những suy tư cứ
ào ạt kéo về. Anh hiểu mà, đúng không?
Thằng bạn thân biết
chuyện, la em quá chừng. Nói em khờ dại nữa…rao bán tình mình chi cho khổ vậy? ừ!
Em không biết vì sao? Giá em trả lời được vì sao???
Em nhớ đôi mắt ấy, đôi
mắt đã bao giây nhìn sâu vào mắt em? Muốn nói điều gì, rồi lại không dám nói điều
gì?
Em nhớ nụ cười ấy, nụ
cười của gã trai lịch thiệp, bao dung. Nụ cười ấy hẳn không làm điêu đứng mỗi
trái tim em đâu. Em tin vậy!
Em nhớ cái dáng ai cần
kiệm, cặm cụi…Nó nhuốm chút phong trần của thời sinh viên xa lắc. Yêu thương!
Nhớ người, thành ra em
lại nhớ góc phố nhỏ người hay đứng, hay ngồi! Cách người quan tâm hỏi han đến
em. Người nói với em sao nhỉ: Em cần sự quan tâm và chia sẻ hơn anh!...Ai trên
đời này chẳng cần điều đó hả người? ( sự quan tâ của người tới em có thể chỉ là
một sự quan tâm mang tính giao tiếp).
Nhớ người, thành ra em
thấy người thân thuộc, như đã từng quen thân như đã từng duyên nợ. Thêm buồn!
Hai ngày cuối tuần, em
nhận lời đề nghị đi tỉnh của báo. Đi cho hết hoang hoải, quên sầu. ( chẳng biết
có quên được không nữa). Đi để không thấy người và cái gia đình nhỏ hạnh phúc của
người.
Người nói em cứ lo lắng
quan tâm đến người mãi, thì cứ để vậy đi. Coi như duyên nợ trong đời, một lần gặp
gỡ nhuộm tim nhau.
Chẳng bao giờ em nghĩ
mình lâm vào hoàn cảnh này, vậy mà chính mình lại mắc bẫy của mình.
KD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét