số lượng người xem trang

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

NHỮNG NGÀY DÀI...

Mình bỏ nhà hoang mấy ngày dài, nhớ mà không dám ghé vào thăm,..vì sợ. Khổ lắm! cái tật đã ngấm vào máu, chẳng thể bỏ được.
không hiểu sao mình nhớ quay quắt thế, chẳng biết cuối tuần người làm gỉ? ăn gì? chơi gi? đi những đâu và gặp những ai? bông đùa hay sầu não???
Bốc điện thoại lên, định bụng sẽ nhắn cho người cái tin, nhưng sợ!
góc quán quen...chẳng có người...mọi thứ chênh chao!

ừ thôi mình phải bước đi con đường mình đã chọn, ừ thì quên người và kỉ niệm, mà sao khó!
nước mắt cứ trực trào ra, mặn đắng, giọt tình còn lưu luyến lắm, làm sao bình tâm sau ngần ấy những muộn phiền?
cuối tuần... rồi cuộc đời con bao nhiêu cái cuối tuần như thế này giả bộ bận bịu để quên người?
cuối tuần...rồi cuộc đời con bao nhiêu cái cuối tuân như thế này tự hỏi người đang làm gi? đang bên ai???
mình đâm sợ...sợ phải đối mặt
mình đâm hoảng... hoảng phải sống và nhìn!
nhưng mình không thể lẩn trốn
cũng không thể chết...
thành ra phải nhìn và bước qua!
KD
Tb: nơi ấy người có bình yên???