số lượng người xem trang

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Viết cho dĩ vãng

người dưng!!!không phải là người mình không biết, mà là người đã từng biết...chỉ biết vậy thôi ( cái tên, quê quán, ngày sinh)
...(mình còn không biết họ)tệ quá!!!

vậy mà mình đã yêu, anh cũng đã yêu, bằng cái thứ tình tri kỉ...vồ vập, vội vàng, nghiệt ngã...cuộc đời nó oái ăm vậy đó!!!
hôm nay xem một bộ phim trên truyền hình, bỗng bắt gặp một hình ảnh quen quen...thấy giống anh ...
thế là nhớ, cả cái khoảng trời kỉ niệm ngủ yên giờ vồn vã tìm về...mình lạc vào đó, rồi mộng mị giữa  trời  trưa  Sài thành không mây không mưa....
anh nơi đó bình an???



Em chạm vào nút dây nối hai bờ của sự cô đơn

bàng hoàng nhận ra...

anh mờ xa. Chỉ là ảo ảnh

kí ức của em quay về bên anh một mùa đông cũ

khi bắt gặp một ánh nhìn quen thuộc giống anh

Em vẫn dặn lòng hỏi lòng về mối duyên tình của chúng mình

 sao quá mong manh ???

vồn vã trôi đi bên dòng đời nghiệt ngã

đề ta lạc mất nhau như hai người xa lạ

ngay trên con thuyền độc mộc khắc tên ta

Anh đã xa  rồi !!!

sao em vẫn thiết tha?

thương nhớ lắm sợi tơ lòng đã đứt

không phải lỗi tại em. sao lòng em day dứt ?

lỗi tại cuộc đời xô đẩy ...chớ chêu thay!!!

Sài thành mưa, phố ướt nước chiều nay

bởi phố hiểu nỗi niềm em đau đáu

Hà thành bình yên không? nơi nào anh nương náu

ngõ lối nào cho mỗi bước anh đi?
....................................................................................................

Anh nói với em rằng, em đừng tiếc thương chi

bởi cuộc sống của anh giờ bình yên hạnh phúc

anh có một tình yêu , một niềm tim mang hình viện đá lục...

(viên đá thần tình yêu vá víu những linh hồn)

những thứ anh mong hoài, không có được từ em.

...................................................................................................
Ôi những ngôn từ ngọt nhạt đến đáng thương

anh yêu ghét chi anh? cho lòng thành thù hận.

cứ coi như trò chơi trên đường đời tất bật

kẻ thắng, người thua quy luật muôn đời...

.........................................................................................................

Em đã tự an ủi mình

 mối duyên tình của hai ta chỉ là một trờ chơi!!!

trò chơi dại của những tâm hồn dại

giải thưởng của trò chơi là nỗi đau mang theo không thể nào
lành lại...

là những vết thương lòng vẫn chảy máu trần gian ...
..................................................................................................

nhưng em mãi chỉ là một con ngốc đa mang

còn đau mãi với nỗi buồn mình vô tình ban cho người khác!!!

............khánh dư..............

sài gòn một ngày không có cơn mưa(V02.07.2010)

...

Cho anh!

chiều!!!
khắc khoải nỗi nhớ
khắc khoải niềm thương
gập ghềnh con đường
em bước chân đi lạc.

anh ở đâu???
ôi những ngày xưa như một phép nhiệm mầu.
em hồn nhiên tin vào miền cổ tích
tìm bình yên trong nụ hôn vụng dại
trái đất quay tròn theo nhịp những vòng ôm...

anh ở đâu???
em khắc khoải đi tìm một ánh mắt nâu
đi qua cuộc đời em mặn nồng, ngọt nhạt
bước chân phiêu du vài ba lần đi lạc
trong khu vườn tình ái Eva

trái cấm là những ngọt ngào, dư vị đã qua
em gặm nhấm thương một miền xanh thẳm
thương tiếng ve ngủ quên bên dòng sông kỉ niệm
thương những nụ hôn chưa kịp tròn vành...

anh ở đâu...
khi chiều đang rất muộn.....
KHÁNH DƯ(4/2011)

Lời tạ từ gửi biển


Chỉ có thuyền mới hiểu
 Biển mênh mông nhường nào!”
Anh muốn dấu muộn phiền
vào tận đáy con tim
Cho em hát hồn nhiên
 Cho em cười ngọt nhạt
Nỗi đau sẽ qua đi
Biển xanh và sóng bạc
 Vẫn muôn đời đa mang

Anh muốn làm con thuyền
Được theo gió phiêu lang
 Lênh đênh trên biển em…
 ngọt ngào sóng vỗ
Được lả lơi với trăng
Nói những điều nhắn nhủ
Thương nhớ một bóng hình
Ngày xưa đó xa xôi

Anh vốn ghét những lời…
xáo rỗng ở đầu môi
Nhưng thật tâm lại muốn nghe…
điệu giọng em rất ngọt
Ôi tình yêu của tôi …
Biển đời em lang bạt
Sóng vỗ bạc mái đầu …
Em trôi mãi về đâu?

Cho anh xin được làm ..
Nơi cồn bãi nương dâu
Dâu xanh ngắt một màu
Để tình anh thắm mãi
Cánh chim nhỏ của tôi
Em đi rồi trở lại
Nắng sẽ hồng ban mai
Cho mắt lệ em cười.
khánh dư

Tản mạn

Đi ngược chiều thương!
Em khoác chiếc ba lô màu rêu xanh năm tháng
Đựng đầy kí ức
Đi ngược chiều thương nhớ đầy vơi…
Em gặp anh!!!nơi bề biển trùng khơi…
Cùng hòa nhau vào trò chơi ngàn đời với những cuộc phiêu lưu mang hình hài con sóng!!!
Em vẫn cố bước qua nỗi đau thầm lặng của riêng mình…
Để trò chơi với anh không  bao giờ đứt quãng
Đi ngược chiều thương!!
một ngày kia em nhận ra mình cũng giống kẻ tầm thường…
Không bao dung yêu và cho đi tình yêu như trò chơi ngàn đời của biển…
Cũng toan tính thiệt hơn và ích kỉ thèm được yêu thương chân thật…
Không như một linh hồn-ôm ấp một trò chơi!!!!

Đi ngược chiều thương!!!
Một ngày nào đó anh  nhận ra ta bỗng chốc xa vời…
Xa trò chơi của chúng ta và xa huynh không một lời từ biệt…
Hãy thứ tha yêu thương cho một trái tim có tình yêu rất thiệt
Nên chẳng dám yêu thương thêm nữa một linh hồn….
Đi ngược chiều thương!!!!
Hai chúng ta- hai con đường không chung một lối!!!!!
khánh dư(2010)

Thấy Pari qua mắt nhìn Dương Thụy

Nhắm mặt thấy  Pris –cuốn tiểu thuyết của nhà văn Dương Thụy được nhà xuất bản trẻ xuất bản tháng 3-2010.Sách lấy bối cảnh rộng và tuyến nhân vật phong phú, mang lại  một cảm giác mới mẻ khi tiếp cận. Đó là cái cảm giác như vừa mới khám phá ra một vùng đất mới,chinh phục một chân trời lạ. Câu chuyện soay quanh cuộc sống,tình yêu,sự nghiệp của giới tri thức trẻ trong thời kì hội nhập.Một Quỳnh Mai năng động luôn muốn khẳng định bản thân ,một Louis  bảnh bao quý tộc không thoát ra khỏi vòng quay  tạo hóa,một Daniel  điềm đạm ,bản lĩnh với  tâm hồn cao thượng, một Tuyết Hường-Pink Lady  xảo quyệt với những mưu mô …Hay như chị Lan, bà Christine đáng kính…Tất cả họ đều hiện lên sinh động và huyên náo qua hai hai chương sách.Cuộc sống của họ,suy cho cùng là những tất bật,xô bồ trong vòng quay cộng nghiệp,họ dường như  không định hình được mình đang bị chính những tham vọng của mình đẩy bản thân ra khỏi những bình an thường nhật.Những người trẻ,đã có lúc tự hào khi khẳng định bản thân trên bước đường sự nghiệp ,làm việc trong tập đoàn mĩ phẩm nổi tiếng nhất nhì nước Pháp,luôn ganh đua,đấu đá,và loại bỏ nhau để tồn tại ,khẳng định mình và địa vị của mình. Nhưng khi gần như đã đạt được tất cả,chính họ lại tự từ bỏ nó.Để cuối cùng tự chọn cho mình một lối đi riêng ,làm chủ chính bản thân mình . Suy cho cùng ,con người luôn nuôi tham vọng để tồn tại và cũng tự từ bỏ tham vọng để tồn tại. Paris –như một ẩn dụ lý tưởng cho ước mơ vươn cao bay xa tới kinh thành ánh sáng của con người,khát vọng trinh phục những vùng đất lý tưởng. Paris trong họ,những con người đã từng sống và làm việc ở đó,dù có ngột ngạt xô bồ thì cũng vẫn rất hấp dẫn,vẫn là thiên đường trong mơ .Cuốn sách cũng mang lại cho ta nhiều chiêm nghiêm thú vị về tình yêu của những người trẻ ,Quỳnh Mai lý tưởng hóa tình yêu như trong tiểu thuyết,Louis hào hoa nhưng mang một trái tim yêu nồng nhiệt, Daniel chân thành, Tuyết Hường coi tình yêu chỉ mang giá trị lợi dụng .Nó thay đổi suy nghĩ của ta về giới trẻ phương tây. Ta cứ ngỡ họ sẽ yêu đương vồ vập,vội vàng ,hay nhạt nhẽo,song tình yêu của họ lại đầy nhiệt thành và sâu sắc.Nếu như ở Oxford thương yêu,ta bắt gặp Kim với những hờn giận vu vơ trong tình yêu của mình.Thì trong Nhắm mắt thấy Paris,ta lại tìm được một Quỳnh Mai yêu bản lĩnh và cương quyết hơn.Điểm thú vị hơn cả trong cuốn tiểu thuyết này,đó là Dương Thụy đã giải mã từng nhân vật của mình không thông qua một nhân vật nào cả,mà qua chính họ. Các nhân vật tự bộc lộ mình ,suy nghĩ ,lối sống của mình qua những đoạn hội thoại gián tiếp bằng mail gửi cho những người thân. Có lẽ cũng thông qua đây,tác giả muốn khẳng định sự ảnh hưởng của cuộc sống số đến đời sống cá nhân của mỗi con người nói riêng hay như toàn xã hội nói chung.
Cuốn sách thực sự mang một giá trị tư tưởng sâu sắc cho người trẻ,nó giúp ta nhìn nhận lại bản thân và bằng một ý niệm vô hình nào đó,nó cũng giúp ta nhắm mắt thấy Paris!

lời thơ góp nhặt dông dài...!


Trao nghiêng tuổi thơ tôi !
Cánh diều ngược gió
Có dáng mẹ gầy khuất sau ngõ nhỏ
Cơn mưa chập choạng giấc chiều
Có dáng cha liêu xiêu
Bờ tre cổ tích
Đàn em thơ vui bên cầu tinh nghịch
Chàng trai ngày xưa…
Đi mãi chẳng trở về

Trao nghiêng tuổi thơ tôi !
Nụ cười trên vành môi
Còn thắm …
Tôi tìm lại tháng năm
Bằng cơn mưa kỉ niệm
Của chiều nào phồ thị …
Còn ướt nhòa ánh mắt ngây thơ

Trao nghiêng tuổi thơ tôi!
Trao ngiêng vành nôi …
Tôi lớn!!!
Khánh Dư(09121202)

Thêm một ngày

Thêm một ngày!
Em nhận ra mình có những nỗi niền riêng
Những đam mê của một thời nay tìm về gõ cửa
Cồn cào giấc mơ,em khóc thêm lần nữa
Ôm ấp,vỗ về những mảnh vụn đa mang

Thêm một ngày!
Sau những nỗi đau năm tháng lại qua mau
Em gọi tên tình yêu bằng sắc màu nhật nguyệt
Quá khứ ngủ yên trên cánh đồng tuổi thơ đầy tuyết
Em trở về bên vòng tay mở rộng của riêng anh!

Thêm một ngày!
Em nhận ra hạnh phúc của mình đang rất mong manh
Có thể hồn nhiên chạy xa em vào một ngày đầy nắng
Nhưng anh vẫn yêu em ,một tình yêu thầm lặng
Một tình yêu đáng được để đong đầy

Thêm một ngày !
Em thèm nói ra một tiếng cảm ơn!...
Bởi anh và tình yêu của anh luôn cho em sức mạnh
Bởi mùa đông trong em không còn hơi lạnh
Bởi vòng tay ôm đã trọn vẹn lâu rồi!

Thêm một ngày!
Em vẫn bước qua cuộc sống này
Với những đổi thay của riêng em mang hình hài đồng hồ cát
Với những ưu tư ,xô bồ ,ngột ngạt
Chầm châm đi qua,chầm chậm quay vòng.

Thêm một ngày như thế -em mong!!!
Mình mãi bên nhau trên con đường đi tìm hạnh phúc
Vẫn biết đắng cay sẽ ghé thăm-cuộc đời đôi khi sẽ giống như địa ngục
Nhưng em muốn có anh cho trọn một kiếp người
Thêm một ngày,một ngày nữa xuân tươi….

bài thơ viết trong đêm giáng sinh





Giáng sinh buồn không anh?
Khi không còn em nữa
Anh một mình một nửa
Vầng trăng không tròn
Hạnh phúc xa xôi…
 tình ta cũng đã mòn
Em không muốn tin
 nhưng điều đó hình như là sự thật
Ông già tuyết có còn giữ cho hai ta…
 bông Ngọc Lan kỉ vật
Mà em ép giữa trang thơ của tuổi học trò?

Giáng sinh buồn không anh?
Không còn ly chè kem cho kỉ niệm trôi nhanh
Con đường mòn –xóa vết
Em không thể quay về với vệt thời gian quá khứ
em bước đi trên con đường bóng chiều tư lự
Mười chín tuổi rồi liệu đã lớn chưa anh ?
Sông Lô xuôi dòng mùa này nước không lên
Anh có viết tên em trên bờ cát trắng
Có để sóng quấn đi những gì là thầm lặng
Rồi trầm tư đứng khóc một mình

Giáng sinh buồn không anh?
Tại sao em lại nhớ những gì trong quá khứ
Tại sao em không thể vứt bỏ những nỗi niềm tâm sự
Tại sao buồn-em khóc-tại sao anh?
Anh còn nhớ về ngày xưa em biết thế mà

Nhưng tại sao anh không cho em một lời nói thật
Khoảng cách?có phải khoảng cách đã tạo ra một lối đi quá chật
Nếu ta cùng song hành sẽ không được đúng không anh?

Giáng sinh này buồn không?

Khánh dư (6.2005)

nhớ phố


Nhớ phố
Một…
hai …
ba…!
Những con phố nối đuôi nhau chạy dọc tuổi thơ tôi
Những con phố thân thương của thủa nào hồn nhiên
 cắn cây kem làm đôi với cậu trai nghịch ngợm
Những con phố có bóng mẹ hanh hao với gánh quà buổi sáng
Có cô lao công vất vả cõng hoàng hôn
Tháng năm đi xa rồi tôi cũng đã lớn khôn
Những con phố ngày xưa giờ không còn là những con phố
của những- ngày- xưa- nữa
Dãy nhà ngói xô nghiêng, những hàng me xanh lá…
Kí ức ngủ yên trên vai nhỏ ngoan hiền
Những con phố ngày hôm nay khô khốc bước chân quen
Mẹ tất tả chiều hè chua chát nắng
Gánh quà năm xưa giờ lắt lay thầm lặng
Chẳng ai thèm dư âm những vị ngọt vị bùi
Những con phố hôm nay tòa cao ốc trọc trời
Những bảng hiệu logo, những công trình dang dở
Những khóc những cười, vồn vã như hơi thở
Phố chẳng có lấy phút giây để có thể lặng thầm
Phố chẳng có phút giây để có thể trầm ngâm
Có thể nhớ và thương những ngày xưa bình lặng
  phố phải ồn ào, không thể nào tắt nắng
Nhưng ai chẳng cần một hoàng hôn để tự thấy thương mình…
Nỗi nhớ phố trào về quay quắt kiếp nhân sinh
Mình đã sống như chưa từng được sống
Tham lam ôm khoảng trời cao gió lộng
Quên những góc phố rất hiền của thủa xa xưa
                                      Khánh Dư(06-07-2011)

họa phố

Họa phố
Thương tặng Sài thành


Phố là những con đường chen chúc còi xe
Là tiếng thở dài của bác lao công bạc đầu dãi dầu mưa mắng
Là đôi mắt ngây thơ trên vai cha của cậu bé lên ba ngỡ cuộc đời bình lặng
Là tiếng than thân của những kiếp cơ hàn
Chiều tàn!
Phố là những công trình để bảng biểu thi công
Những lô cốt cản đường, những hàng cây trụi lá
Là những trắng những đen những xô bồ nghiệt ngã
Là những bon chen phiên chợ vìa hè
….
Phố là những trưa dài không còn vọng tiếng ve
Là những buổi chiều lạc bầy chim mất tổ
Là bát nháo? thanh tao? là hồn nhiên? thô lỗ?
Là lạc bước tha nhân hồi cố tìm về…
….

Phố mất đi rồi nét quý phái xưa kia
Con cay đắng nhận ra để nghiêng mình hổ thẹn
Bởi bước chân hôm nay giữa trời chiều mắc nghẹn
Con cũng vội vã đi về với ải phận mưu sinh
….
Con nên lặng bước thôi để thương phố - nhớ mình
Đã từng sống những- tháng- ngày- thật-  nhất!

                                                          Khánh Dư(1.7.2011)

Tạ từ



Em không còn khóc nữa đâu anh
Giọt nước mắt vô duyên giữa dòng đời hối hả
Em tự đứng lên sau những lần vấp ngã
Tự trấn an mình sau giấc ngủ không say

Em bước nhẹ nhàng trên những thảm cỏ may
Bồi hồi nhớ tháng ngày xa xưa ấy
Kỷ niệm hôm qua sao bình an biết mấy
Hạnh phúc nào đong đếm được nông sâu?

Em sẽ không còn khóc nữa đâu
Khi cô độc bước giữa đời nhân loại
Có tình yêu nào bình an mãi mãi
Ta lạc giữa đời hai dòng nước nào trôi?

Cứ nhẹ nhàng như câu hát vành môi
Mẹ hát ru ta thủa hồng hoang nào đó
Em sẽ lại mỉm cười với những gì mình có
Dẫu không có anh chia sớt những muộn phiền.
KHÁNH DƯ

tự bạch

Tự bạch

Đứa trẻ quê nghèo lớn khôn từ vành nôi
của mẹ
Tuổi thơ bên cha là giọng cười nắc nẻ
Hồn nhiên ôm cả cánh đồng rơm.
Tôi!
Không yêu những mùi thơm
vì nặng lòng với những oi nồng của phù sa  đất đỏ
Cánh diều no gió...
Bay mênh mông trên cả khoảng trời chiều.
Tôi!
Thiếu nữ hồn nhiên và mơ mộng thật nhiều
Trốn mẹ cha giữa trưa hè đi tìm chàng 
 hoàng tử
Vẫn muốn tin đời thường  giống như cổ tích
Yêu cô Tấm hiền và chuyện các nàng tiên.
Tôi!
Bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình
Thời thiếu nữ theo thời gian quay về miền 
 ký ức
Con tàu chở bao khát khao rạo rực
Đưa tôi ra khỏi lũy tre và xa cách
 cổng làng.
Tôi!
Bắt gặp chính mình sau những âu lo
Vì không yêu những mùi thơm nên thường
 cố gạt mình ra khỏi những phù hoa phố thị
Cố giấu những cảm xúc riêng tư trong
 những cơn mộng mị
Chỉ được là mình trong những giấc ngủ say.
Tôi!
Giả bộ thờ  ơ với cuộc sống đổi thay
Nhưng thực tâm lại muốn cuộc sống của mình  có ít nhiều thay đổi
Gặp lại mình trong giấc chiêm bao ban tối
Lại giật mình...
Chẳng còn nhận ra ta!
Tôi!
Muốn quay trở lại tuổi tôi
Con đường quay lại xa xôi lắm rồi!