số lượng người xem trang

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Thơ tình cho chàng thơ!!!

người gần người ở bên ta
ta gần ta thấy ta xa người rồi
ừ thì nửa chữ duyên thôi
cũng xin kì ngộ vào ngày hết duyên

NIỆM KHÚC CUỐI!!!

(xin phép nhạc sỹ Ngô Thùy Miên.
 xin được sử dụng và sửa lời bài hát của người vào mục đích cá nhân )


Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em

Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn anh, nhìn anh giây phút, muốn nói yêu anh

Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương

Cho tôi xin anh như gối mộng
Cho tôi ôm anh vào lòng

Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng


Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho anh, anh đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi

Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu anh.

NGỐC NGHẾCH!

MỌI THỨ ĐANG NGOÀI TẦM KIỂM SOÁT CỦA MÌNH!

!!!

Ghé ngẫm vào giờ tan tầm, tựa đầu bên khung kính...vờ như bên ngoài trời đang se lạnh. Người nói ngồi ở nơi đó mà mường tượng khi trời mưa, giống tiết trời mùa đông ngoài Bắc lắm. Nhưng giờ trời không mưa...
Chạm ánh mắt người trong căn phòng nhỏ,  cái nhìn ngượng ngùng khó hiểu...Sợ! vô hình nỗi sợ hãi mông lung.

chiều chủ nhật buồn!

Cuối tuần, tâm trạng.
 Nhỏ bạn gọi điện hẹn cafe lúc 7h sáng. Chắc nhỏ nghĩ mình cô đơn. Phải khước từ vì cuộc hẹn với trung tâm dạy nhạc. Người ta đi làm thì mình chơi dài, đến lúc người ta chơi thì mình phải tất tả. 
Đời!
thèm nhấm nháp ly nâu, nhưng cafe chẳng tốt cho sức khỏe của mình. Thằng nhóc phục vụ Chiêu nhắn tin. "SAO HÔM NAY CHỊ KHÔNG TỚI?". Ơ thì ra có kẻ còn nhớ đến sự tồn tại của mình.
 Mình sao nhãng quán quen vì điều gì rất lạ. Tệ quá!
Giận mình thật nhiều, nhưng vẫn không thể ngăn được dòng suy tư.
Bữa cơm chiều nhạt nhẽo, thèm một món ăn ngon sẽ thưởng thức hai người. 
Muốn bước chân ra khỏi căn phòng chật, nhưng không biết mình sẽ đi đâu. Lại sợ...mình sẽ bắt đầu cho một thói quen. Không tốt!
cái gì quá cũng không tốt. Biết vậy rồi nhưng cứ khi quá rồi mình mới ngộ ra....

Thơ tình cho chàng thơ!!

Người biết là em...
là em quá dại khờ.
Nhưng nếu được em vẫn tình nguyện dại khờ như thế.
nếu phải giấu đi những niềm tâm sự 
thì hẳn trái tim sẽ bức bối khôn cùng.
--------------
Em thèm nghe người hát...
những tình khúc từng ru êm quá khứ
lâu rồi, em không dám lặng nghe.
Giọng người ngọt mềm, trái tim em rung động
Trịnh chắc không biết trước
bài ca của ông làm dịu những linh hồn
đã đôi lần chai sạn niềm yêu.
Tiếng đàn khàn đục tạp âm
nhưng em biết người gẩy dây đàn bằng trái tim của tín đồ đắc đạo
đam mê
nên tiếng đàn ru em êm đềm qua vùng "bão"
trái tim méo mó
giấc mơ méo mó
con đường về lạc bước tha nhân.
chắc người sẽ bình yên khi cơn bão đi qua
chỉ còn lại vùng kí ức nhỏ xinh trong ngăn nhỏ của trái tim chất đầy hoài niệm.
em sẽ an lòng
thật đấy.
vì chẳng phải bên người còn một nửa thương yêu.

KD- 15h 20-05-2012