số lượng người xem trang

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Anh!
Em không ngủ được, lại thêm một lần nữa rệu rã với nỗi đau dài dai dẳng. Em không hiểu nổi mình, không hiểu nổi anh...
sao minh cứ làm cho nhau đau hoài, sao em vẫn không đủ can đảm xa anh để đi tìm bình yên cho mình- hay em không tự tin vào một bến bờ bình yên nào khác.
anh buồn! em biết. Em đã từng chứng kiến nước mắt anh chảy dài tuyệt vọng trước em... Khi ba anh mất, anh không hề khóc. Em sợ những giọt nước mắt của đàn ông, nó làm em chua chát chính mình, rất sợ. Em đã khóc cho anh cả đời rồi....7 năm....7 năm với 365 ngày...em đã khóc cho anh... xin anh đừng khóc vì em thêm lần nào nữa.
em hận anh... rồi lại hận chính mình vì không thể hết hận anh. Nhưng em yêu anh...tình yêu lay lắt cụt què của hai ta...không lẽ nào lại thế!
Cả T nữa- hai người đàn ông của cuộc đời em....
em muốn ra đi để cả hai bình tâm mà sống tốt- em đã mong điều đó như thế nào. Nhưng cứ càng trốn chạy thì hiện tại lại cảng cuốn đôi chân em. Em phải đối mặt, với tất cả...quá khứ hiện tại và những nỗi đau...
..................................................................................................................