số lượng người xem trang

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

KHÔNG CHỈ LÀ YÊU THƯƠNG

Từ trang sách




Đọc: Lá  nằm trong lá- tác giả Nguyễn Nhật Ánh  (NXB Trẻ- 2011)

Ai cũng có một thời cắp sách tời trường, ai cũng có một thời đam mê lý tưởng, ai cũng một thời biết yêu biết ghét và biết gọi tên niềm yêu ghét đó. Khi lật những trang đầu tiên của cuốn sách, tôi đã không khỏi sốn sang nhớ về một thời hoa niên hồn nhiên trong sáng của mình. Những người bạn, những trò vui, những giận hờn, những cảm mến, những rung rinh, những thinh thích.
Vẻn vẹn 248 trang viết, cuốn truyện đưa ta về với những cung bậc cảm xúc nhẹ nhàng, sâu lắng, tinh khôi, đầy trắc ẩn. Vẫn bằng giọng văn hóm hỉnh tươi vui, tác giả, rất tự nhiên và tài tình đã dẫn dắt người đọc bước vào một thế giới thơ mộng với đủ những cung bậc cảm xúc. Lúc suy tư với những triết lý của thi sỹ Lãnh Nguyệt Hàn, lúc khúc khích cười vui với những trò hóm hỉnh của Hận Thế Nhân, Cỏ Phong Sương, Trầm Mặc Tử, lúc cảm thương với số phận của “nhà văn” Mã Phú, lúc phụng phịu hờn ghen với các nàng thơ… Cứ như bút nhóm Mặt Trời Khuya đó là của mình, cứ như các thành viên trong đó là bạn bè mình, cứ như những câu thơ đầu tiên đó viết cho mình, những cảm xúc ban sơ đó dành cho mình vậy.
Ta còn bắt gặp đâu đó trong truyện chàng hoàng tử, nàng công chúa của tuổi thơ ta, cái thời đuổi bướm bắt
hoa soi mình bên giếng…Cứ thấy xuyến xao lạ thường.
Trong cuộc sống xô bồ thường nhật, khi các ông bố bà mẹ lãng quên mình có một gia đình để thương yêu, những đứa con để chăm sóc. Hay giản đơn nghĩ rằng ta sẽ giáo dục chúng bằng những phần thưởng có giá trị vật chất,. Khi các cô cậu học trò vồn vã với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, với những học đòi để rồi xa chân vào con đường tội lỗi. Thì hẳn đây sẽ là chiếc chìa khóa nhỏ mở ra trước mắt người lớn cánh cửa đi vào tâm hồn các em. Một tâm gương soi để chính các em nhìn lại mình và thời mình đang sống, biết yêu hơn lớp hơn trường, và yêu hơn chính mình.
Gấp lại trang sách, hình ảnh năm chàng trai của bút nhóm Mặt Trời Khuya và các nàng thơ của họ, hình ảnh chàng chăn ngựa và cô công chúa nữa…cứ còn mãi trong ta những nụ cười tinh khôi đáng yêu đến lạ…
                                                                 Ngọc Dung