Thương tặng Sài thành
Phố là những con đường chen chúc còi xe
Là tiếng thở dài của bác lao công bạc đầu dãi dầu mưa mắng
Là đôi mắt ngây thơ trên vai cha của cậu bé lên ba ngỡ cuộc đời bình lặng
Là tiếng than thân của những kiếp cơ hàn
Chiều tàn!
Phố là những công trình để bảng biểu thi công
Những lô cốt cản đường, những hàng cây trụi lá
Là những trắng những đen những xô bồ nghiệt ngã
Là những bon chen phiên chợ vìa hè
….
Phố là những trưa dài không còn vọng tiếng ve
Là những buổi chiều lạc bầy chim mất tổ
Là bát nháo? thanh tao? là hồn nhiên? thô lỗ?
Là lạc bước tha nhân hồi cố tìm về…
….
Phố mất đi rồi nét quý phái xưa kia
Con cay đắng nhận ra để nghiêng mình hổ thẹn
Bởi bước chân hôm nay giữa trời chiều mắc nghẹn
Con cũng vội vã đi về với ải phận mưu sinh
….
Con nên lặng bước thôi để thương phố - nhớ mình
Đã từng sống những- tháng- ngày- thật- nhất!
Khánh Dư(1.7.2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét