số lượng người xem trang

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

tự bạch

Tự bạch

Đứa trẻ quê nghèo lớn khôn từ vành nôi
của mẹ
Tuổi thơ bên cha là giọng cười nắc nẻ
Hồn nhiên ôm cả cánh đồng rơm.
Tôi!
Không yêu những mùi thơm
vì nặng lòng với những oi nồng của phù sa  đất đỏ
Cánh diều no gió...
Bay mênh mông trên cả khoảng trời chiều.
Tôi!
Thiếu nữ hồn nhiên và mơ mộng thật nhiều
Trốn mẹ cha giữa trưa hè đi tìm chàng 
 hoàng tử
Vẫn muốn tin đời thường  giống như cổ tích
Yêu cô Tấm hiền và chuyện các nàng tiên.
Tôi!
Bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình
Thời thiếu nữ theo thời gian quay về miền 
 ký ức
Con tàu chở bao khát khao rạo rực
Đưa tôi ra khỏi lũy tre và xa cách
 cổng làng.
Tôi!
Bắt gặp chính mình sau những âu lo
Vì không yêu những mùi thơm nên thường
 cố gạt mình ra khỏi những phù hoa phố thị
Cố giấu những cảm xúc riêng tư trong
 những cơn mộng mị
Chỉ được là mình trong những giấc ngủ say.
Tôi!
Giả bộ thờ  ơ với cuộc sống đổi thay
Nhưng thực tâm lại muốn cuộc sống của mình  có ít nhiều thay đổi
Gặp lại mình trong giấc chiêm bao ban tối
Lại giật mình...
Chẳng còn nhận ra ta!
Tôi!
Muốn quay trở lại tuổi tôi
Con đường quay lại xa xôi lắm rồi!

2 nhận xét:

  1. Bài thơ mình post mà đâu mất rồi! :(

    Trả lờiXóa
  2. ??!!!bài thơ nào cơ. Mình chỉ nhận được trên mail thôi mà, bạn đâu có bost lên đây????

    Trả lờiXóa