số lượng người xem trang

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Viết cho dĩ vãng

người dưng!!!không phải là người mình không biết, mà là người đã từng biết...chỉ biết vậy thôi ( cái tên, quê quán, ngày sinh)
...(mình còn không biết họ)tệ quá!!!

vậy mà mình đã yêu, anh cũng đã yêu, bằng cái thứ tình tri kỉ...vồ vập, vội vàng, nghiệt ngã...cuộc đời nó oái ăm vậy đó!!!
hôm nay xem một bộ phim trên truyền hình, bỗng bắt gặp một hình ảnh quen quen...thấy giống anh ...
thế là nhớ, cả cái khoảng trời kỉ niệm ngủ yên giờ vồn vã tìm về...mình lạc vào đó, rồi mộng mị giữa  trời  trưa  Sài thành không mây không mưa....
anh nơi đó bình an???



Em chạm vào nút dây nối hai bờ của sự cô đơn

bàng hoàng nhận ra...

anh mờ xa. Chỉ là ảo ảnh

kí ức của em quay về bên anh một mùa đông cũ

khi bắt gặp một ánh nhìn quen thuộc giống anh

Em vẫn dặn lòng hỏi lòng về mối duyên tình của chúng mình

 sao quá mong manh ???

vồn vã trôi đi bên dòng đời nghiệt ngã

đề ta lạc mất nhau như hai người xa lạ

ngay trên con thuyền độc mộc khắc tên ta

Anh đã xa  rồi !!!

sao em vẫn thiết tha?

thương nhớ lắm sợi tơ lòng đã đứt

không phải lỗi tại em. sao lòng em day dứt ?

lỗi tại cuộc đời xô đẩy ...chớ chêu thay!!!

Sài thành mưa, phố ướt nước chiều nay

bởi phố hiểu nỗi niềm em đau đáu

Hà thành bình yên không? nơi nào anh nương náu

ngõ lối nào cho mỗi bước anh đi?
....................................................................................................

Anh nói với em rằng, em đừng tiếc thương chi

bởi cuộc sống của anh giờ bình yên hạnh phúc

anh có một tình yêu , một niềm tim mang hình viện đá lục...

(viên đá thần tình yêu vá víu những linh hồn)

những thứ anh mong hoài, không có được từ em.

...................................................................................................
Ôi những ngôn từ ngọt nhạt đến đáng thương

anh yêu ghét chi anh? cho lòng thành thù hận.

cứ coi như trò chơi trên đường đời tất bật

kẻ thắng, người thua quy luật muôn đời...

.........................................................................................................

Em đã tự an ủi mình

 mối duyên tình của hai ta chỉ là một trờ chơi!!!

trò chơi dại của những tâm hồn dại

giải thưởng của trò chơi là nỗi đau mang theo không thể nào
lành lại...

là những vết thương lòng vẫn chảy máu trần gian ...
..................................................................................................

nhưng em mãi chỉ là một con ngốc đa mang

còn đau mãi với nỗi buồn mình vô tình ban cho người khác!!!

............khánh dư..............

sài gòn một ngày không có cơn mưa(V02.07.2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét