10h43p. Ta về tới nhà thì Ngẫm đã đóng cửa. Khuya rồi! Nếu ngày nào ta cũng về giờ này, ta sẽ đuối mất.
Đêm rất lặng, chạy xe trên con đường quen thuộc chỉ thấy mơ hồ một nỗi sợ hãi. Sợ cướp!
Mệt mỏi khôn cùng.
Muốn lắm nhắn cho người một cái tin, mà sợ- đành im lặng.
ước chi trời đổi cơn mưa nhỏ. Mưa làm lòng mình dịu hơn sau những âu lo mỏi mệt. Người đến rồi người đi, sẽ chỉ còn lại niềm tin nhỏ nơi mình vào những điều vô thực.
giờ này chắc người đã nghỉ, một gia đình nhỏ bình yên...
con người đáng yêu, vợ người cũng đáng yêu. Chỉ có ta là đáng trách trong mớ bòng bong tự mình kết lại. Người vô tâm hay cố tình vô tâm??
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét