Tên Ngọc Dung và con cũng yêu thơ
cũng thi thoảng vấn vương một điệu buồn rất nhẹ
cũng nặng ghánh ưu tư với tuổi đời rất trẻ
cánh cò trắng ngày xưa cũng níu bước con về..
cũng vồn vã đời mình với những nỗi đam mê
lay lắt sống một kiếp người không thật
tự ru mình say bằng đôi lời đường mật
rồi tỉnh cơn mê trong tiệc rượu cay nồng
cũng mơ tưởng tương lai với những giấc mộng hồng
ôm giữ mãi những tháng ngày quá cũ
cả tin đời luôn bình yên giấc ngủ...
tấm chăn loan với dư vị ngọt ngào.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét