số lượng người xem trang

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

diễn viên Hải Lý: Bông hoa nở muộn



Diễn viên Hải Lý tuổi 55
Diễn viên Hải Lý
“bông hoa nở muộn”
Nhìn lại chặng đường đã qua, trong làng giải trí điện ảnh Việt Nam, có không ít những diễn viên tên tuổi mà sự nghiệp của họ gắn liền với những thăng trầm trên bước đường đời. Không thể không kể đến trong số đó, một nhân vật mà khi nhắc đến tên cô người ta sẽ dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh một người phụ nữ mạnh mẽ, gai góc. Cô là nữ tài tử điện ảnh Hải Lý.
Những năm cuối của thế kỉ XX, nói đến Hải Lý, công chúng luôn gắn cô với tên tuổi của danh hài Duy Phương,  người đàn ông tài hoa- đa tình. Năm 1982, cô tham gia bộ phim nhựa đen trắng “Tiếng đàn”- của cố đạo diễn Bùi Sơn Duân, kịch bản Thái Lãng cùng với tài tử điện ảnh Thương Tín. Nhờ vẻ ngoài sắc sảo kết hợp với khả năng diễn xuất tốt, cô nhận được nhiều phản hồi tích cực từ phía chuyên môn và khán giả truyền hình. Có một thời gian dài sau đó, cô cùng chồng làm bầu xô ca nhạc- hài kịch ở các sân khấu lớn nhỏ tại Sài Gòn…Song cuộc hôn nhân đổ vỡ với danh hài Duy Phương năm 1993 đã kéo cô bước sang một ngã rẽ khác. Cô lui về âm thầm hoạt động nghệ thuật, hóa thân vào các vai diễn trong những sân khấu kịch lớn nhỏ, chạy xô với những chương trình ca nhạc, làm MC cho các cuộc lưu diễn của đoàn nhạc kịch bằng một tình yêu và lòng nhiệt thành. Cũng là để nương tựa vào nghề mà sống qua tháng năm bấp bênh của cuộc đời. Khi được hỏi về chuyện tình cảm với danh hài Duy Phương cô cười chia sẻ: Chuyện cũ đã qua cô không muốn nhắc lại, dù thế nào ông ấy cũng đã từng là chồng của cô!
Năm 2004, với một vai diễn phụ 5, 6 phân cảnh trong bộ phim “ Người đánh trống trường”- đạo diễn Quang Đại, cô lại một lần nữa tạo ấn tượng mạnh mẽ với công chúng và các nhà chuyên môn, khẳng định được tài năng diễn xuất của mình. Năm 2007, cô được mời tham gia vai mẹ chồng trong phim “ Tình yêu còn lại”, vai diễn này đã thực sự đánh dấu  sự trở lại của cô trên con đường hoạt động nghệ thuật. Nói về những vai diễn của mình, cô thật thà bộc bạch: Cô chưa bao giờ nghĩ mình diễn trong phim, thường thì những vai đạo diễn giao cho cô là những vai như được “đo ni đóng giày” cho cô vậy. Dáng vẻ đanh đá một tí, tính cách mạnh mẽ một tí, tâm địa tà ác một tí, cái gì cũng vừa đủ để làm nên cô. Ngoài đời cô cũng cá tính, ăn nói cũng có phần bốp chát…thành ra cô nhập vai rất dễ. Nói chung, những vai cô diễn thường là những vai “ác toàn tập”, họa hoằn lắm hới có một vai “ưa được”.
Sau thành công năm 2008, cô liên tiếp có mặt trong hoàng loạt các phim truyền hình dài tập, khẳng định tên tuổi và tài năng diễn xuất của mình: Tường vi cánh mỏng, Gió nghịch mùa, Lối sống sai lầm, Chuyện tình mùa thu… Các vai cô đảm nhận chủ yếu là vai các bà mẹ khó tính, nhưng lại thương và chiều con vô độ.
Chia sẻ về vai diễn mới nhất, trong phim “ Ông xã vạ tuế”- đạo diễn Lưu Việt Bảo sắp được trình chiếu trên sóng truyền hình, cô vào vai một bà vợ xếp đa nghi và có tính Hoạn Thư nhưng lại rất cả tin. Ta sẽ lại có cơ hội được thấy một Hải Lý đanh đá, sắc sảo với những phân đoạn đầy kịch tính và không kém phần hài hước.
Được biết, cô cũng đang chuẩn bị cho vai diễn mới sắp bấm máy trong phim “Ngọc bích tình yêu”- đạo diễn Phương Điền, “Hạnh phúc mong chờ”- hãng phim TNK.
So với những bông hoa đẹp trong làng điện ảnh Việt, có thể coi cô như một bông hoa nở muộn- đằm thắm và lưu hương. Con đường nghệ thuật tuy chông chênh nhưng cũng mang lại cho Hải Lý niềm vui được sẻ chia và cống hiến. Mỗi vai diễn với cô là một số phận, một cuộc đời, dù bình yên hay thăng trầm…cô cũng rất chân trọng và hết mình với tình yêu lớn dành cho bộ môn nghê thuật thứ bảy này.
Chúc cho cô, bằng nội lực sẽ bung nở hết mình cho nghệ thuật của những mùa xuân sau.
                                                                                    Ngọc Dung (09-12-11)

Diễn viên Hải Lý- tuổi 55



diễn viên Bình Minh: tôi vẫn đang nỗ lực hết mình


Siêu mẫu, diễn viên Bình Minh:
“Tôi vẫn đang nỗ lực hết mình”
Tôi biết đến anh qua những cuộc thi siêu mẫu trong và ngoài nước, ấn tượng với chàng trai xứ Lạng ở cái vẻ ngoài điềm đạm, nam tính. Thời gian sau lại thấy anh xuất hiện trên truyền hình với vai trò diễn viên điện ảnh, MC dẫn chương trình, game show…Vẫn chỉ nghĩ rằng, một siêu mẫu đóng phim, một siêu mẫu làm MC- chẳng có gì khó hiểu, vì họ có nền tảng. Nhưng khi có cơ hội nhìn thẳng vào những thành quả mà anh đạt được, mới thật sự cảm thấy nể phục chàng trai phương Bắc này…Và tôi biết, anh vẫn đang tiếp tục nỗ lực hết mình với hoài bão lớn.
Gọi điện thoại xin anh cuộc hẹn để lấy tin cho bài viết mới, anh cười trừ “mình bận lắm, chị gửi mail cho Minh nhé”. Nhưng rồi cuối cùng, vì quá bận không có thời gian trả lời mail, anh lại hẹn gặp tôi- “cho nhà báo 30 phút nhé”. Gặp anh sau giờ ghi hình cho một chương trình thời sự, anh cười điềm đạm “ xin lỗi vì hẹn nhà báo sớm quá”!
Trò chuyện với anh, ấn tượng ban đầu về một người mẫu hào hoa không còn nữa. Thay vào đó là hình ảnh một người đàn ông chững chạc, bản lĩnh, rộng lòng yêu thương khi nói về gia đình mình. Một diễn viên có tâm khi chia sẻ về nghề của mình. Một MC có tài, nhiều duyên trên sân khấu.

Trong năm qua, khán giả truyền hình hẳn đã quen thuộc với Bình Minh qua hình ảnh một Chí Cùa gan góc- dũng cảm, hóa thân bất ngờ và sâu sắc trong từng biểu cảm, qua từng hành vi diễn xuất trong “Vật chứng mong manh”. Vai diễn xuất sắc này đã mang lại cho Bình Minh tấm vé lọt vào danh sách đề cử một trong năm diễn viên nam xuất sắc nhất tranh giải Mai Vàng dự kiếm sẽ trao vào tháng 1 năm 2012. Hay một Quang Huy- chàng công tử con nhà giàu  kiêu ngạo trong bộ phim hài hước thú vị “Cà rô- em yêu anh”, bộ phim chiếm được nhiều cảm tình của khán giả mọi lứa tuổi…Song song với vai trò diễn viên, Bình Minh còn xuất hiện trên các kênh truyền hình với tư cách MC. Một MC chuyên nghiệp và dí dỏm. Rồi người ta lại thấy anh với tư cách đội trưởng của đội Việt Nam tham gia “The biggest game show in the world’’, tổ chức từ 26/10 đến 4/11 tại Malaysia…Khi được hỏi về việc phân bố thời gian cho gia đình và công việc, anh thật thà bộc bạch rằng đang nợ gia đình nhiều lắm. Thời gian làm việc và chạy sô với những vai diễn, chương trình truyền hình khiến anh không có lấy phút thảnh thơi bên người thân. Anh tâm sự, lý do mình ôm sô làm việc cật lực không phải chỉ để kiếm tiền, bằng nỗ lực bản thân anh muốn chứng tỏ mình và cống hiến cho nghệ thuật. Hoài bão lớn của anh là trở thành một diễn viên nổi tiếng được công chúng yêu mến, một MC chuyên nghiệp. Phút lặng mình, anh tìm đến Thiền như một cách để cân bằng bản thân, lắng lòng với những suy niệm, chiêm nghiệm về cuộc sống, về nhân tình thế thái để chân trọng hơn những gì mình đang có.

Chia tay phóng viên của NTĐA, anh lại vồn vã với lịch làm việc của mình. Tiếp tục tìm kiếm những cơ hội để “cày” trên cánh đồng nghê thuật. Bằng niềm đam mê và khao khát “cháy” hết mình, hy vọng Minh sẽ sớm đạt được những điều anh kì vọng.

                                               

                      

Ngọc Dung (14.12.2012)

 

 





Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Tự tình đêm

Em hoang hoải đi tìm, em hoang hoải yêu anh
Hoang hoải đam mê một thời khờ dại
giọt nước mắt hơm nay không còn cay tê tái
chút ngây ngô giả bộ của ngoan hiền

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

KHÔNG CHỈ LÀ YÊU THƯƠNG

Từ trang sách




Đọc: Lá  nằm trong lá- tác giả Nguyễn Nhật Ánh  (NXB Trẻ- 2011)

Ai cũng có một thời cắp sách tời trường, ai cũng có một thời đam mê lý tưởng, ai cũng một thời biết yêu biết ghét và biết gọi tên niềm yêu ghét đó. Khi lật những trang đầu tiên của cuốn sách, tôi đã không khỏi sốn sang nhớ về một thời hoa niên hồn nhiên trong sáng của mình. Những người bạn, những trò vui, những giận hờn, những cảm mến, những rung rinh, những thinh thích.
Vẻn vẹn 248 trang viết, cuốn truyện đưa ta về với những cung bậc cảm xúc nhẹ nhàng, sâu lắng, tinh khôi, đầy trắc ẩn. Vẫn bằng giọng văn hóm hỉnh tươi vui, tác giả, rất tự nhiên và tài tình đã dẫn dắt người đọc bước vào một thế giới thơ mộng với đủ những cung bậc cảm xúc. Lúc suy tư với những triết lý của thi sỹ Lãnh Nguyệt Hàn, lúc khúc khích cười vui với những trò hóm hỉnh của Hận Thế Nhân, Cỏ Phong Sương, Trầm Mặc Tử, lúc cảm thương với số phận của “nhà văn” Mã Phú, lúc phụng phịu hờn ghen với các nàng thơ… Cứ như bút nhóm Mặt Trời Khuya đó là của mình, cứ như các thành viên trong đó là bạn bè mình, cứ như những câu thơ đầu tiên đó viết cho mình, những cảm xúc ban sơ đó dành cho mình vậy.
Ta còn bắt gặp đâu đó trong truyện chàng hoàng tử, nàng công chúa của tuổi thơ ta, cái thời đuổi bướm bắt
hoa soi mình bên giếng…Cứ thấy xuyến xao lạ thường.
Trong cuộc sống xô bồ thường nhật, khi các ông bố bà mẹ lãng quên mình có một gia đình để thương yêu, những đứa con để chăm sóc. Hay giản đơn nghĩ rằng ta sẽ giáo dục chúng bằng những phần thưởng có giá trị vật chất,. Khi các cô cậu học trò vồn vã với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, với những học đòi để rồi xa chân vào con đường tội lỗi. Thì hẳn đây sẽ là chiếc chìa khóa nhỏ mở ra trước mắt người lớn cánh cửa đi vào tâm hồn các em. Một tâm gương soi để chính các em nhìn lại mình và thời mình đang sống, biết yêu hơn lớp hơn trường, và yêu hơn chính mình.
Gấp lại trang sách, hình ảnh năm chàng trai của bút nhóm Mặt Trời Khuya và các nàng thơ của họ, hình ảnh chàng chăn ngựa và cô công chúa nữa…cứ còn mãi trong ta những nụ cười tinh khôi đáng yêu đến lạ…
                                                                 Ngọc Dung


Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Chuyện của nhà thơ và hai người đàn ông



Ngọc Dung
               
Chị là một nhà thơ, một nhà thơ trẻ tên tuổi hẳn hoi trong giới văn nghệ, một nhà thơ được nhiều người biết đến, bậc đàn anh đàn chị cũng phải nể mấy phần. Con đường sự nghiệp đang thênh thang thì chị tuyên bố giải nghệ, không làm thơ nữa mà chuyển qua kinh doanh….kem Ý. Thề có đức Phật, tôi đã cố gắng hết mình để tìm ra cái sự tương đồng giữa thơ phú và kem Ý mà không tài nào nghĩ ra được…Nhưng sự hụt hẫng của tôi không đủ tạo thành sức mạnh để kéo chị về với văn chương. Chi phân trần, các con của chị không cần thơ, các con của chị cần kem, hay đại loại cái gì đó có thể cho vào miệng và thưởng thức, chồng chị cần một người vợ với một tình yêu thật, không phải thứ tình yêu trên mấy huyễn hoặc và đầy ảo tưởng…Anh muốn yêu một người vợ đời nhất chứ không yêu một thánh mẫu. Chị không phải thánh mẫu nhưng có mẫu số chung với Người ở lòng quảng đại...

Chưa bao giờ tôi thấy chị lạc lõng như thế, trong chính cái thế giới của riêng mình chị chở nên bơ vơ đến tội nghiệp. Chị nói, ước mơ của chị còn chưa tròn vành, vậy mà chị đã vội buông neo, băng ngang sang con đường toàn sỏi.

Chị là cựu sinh viên văn khoa, ra trường cầm tấm bằng loại khá trong tay nhưng không xin được việc. Thời gian đầu rảnh rang chị hoang hoải đời mình với những chuyến đi, rồi đau đời, đau người, đau tình nhân loại. Chị đi nhiều, và viết. Những vần thơ cứa vào trái tim chị đau hoài. Nỗi đau còn đỏ, vết thương chưa lành thì anh kéo chị về thực tại. Tình yêu lớn của đời chị, tình yêu bốn năm sinh viên và hai năm bần hàn của những đứa con nghèo  xa quê giàu lý tưởng… Chị còn đau và còn muốn thấm thía với đời…nhưng chút ý chí và lòng tự ái cá nhân muốn chị níu giữ tình yêu xơ xác đó. Chị về ở với anh!
Hai bên gia đình không cấm cản can ngăn, những ông bố bà mẹ nghèo hèn bằng lòng với lý lẽ chúng nó ở chung cho đỡ tốn kém lại chăm sóc được nhau. Thêm vài ba năm nữa, khi cả hai có được một số vốn kha khá rắt lưng thì cưới cũng chẳng muộn… Anh làm việc cho một tòa soạn báo trong thành phố, nhân viên kinh doanh phòng thông tin quảng cáo, lương tháng nếu chắt bóp cũng đủ cho hai người sống tạm giữa cái thành phố hào hoa, xô bồ và ngày càng phát triển này. Rồi chị cũng xin được việc, một chân biên tập trong nhà xuất bản với mức lương èo uột… Nhưng chị bằng lòng, vì công việc đó cho chị thời gian để viết và gần những con chữ. Chị chấp nhận cuộc sống êm đềm bình lặng đó…Những khó khăn rất đời kéo tình yêu khô héo của hai người lại gần hơn, trái tim họ rộng lòng với những hy sinh. Chị mãn nguyện với tình yêu này và ôm trong mình giấc mơ hạnh phúc với tình yêu lớn, chị rạng ngời khi bạn bè hỏi về mối quan hệ của hai người, nụ cười chị lấp lánh khi họ thốt lên bàng hoàng “vẫn người xưa hả?”…
Công việc của anh ngày càng ổn định, phụ thu cũng tăng, anh cần nhiều thời gian  với đối tác, kí kết hợp đồng quảng cáo từ vài triệu đến vài chục triệu…Thời gian anh bên chị tỉ lệ nghịch với số tiền anh thu vào mỗi tháng. Rồi anh thấy chị sao mà sến quá, sao mà chẳng thật chút nào, sao mà cứ sống trên mây, không moden khêu gợi gì sất. Rồi những bữa cơm của chị nữa, sao mà nó đạm bạc quá đi. Anh không trông đợi nó nữa, anh thưa dần những bữa cơm chiều…những lời âu yếm yêu thương, sự quan tâm, hay một lời động viên góp ý. Anh vô tình, từ lúc nào, đẩy chị xa anh, xa ngút ngàn với những buổi nhậu nhẹt chén chú chén anh, với những cuộc vui tăng hai tăng ba không biết lối về. Một ngày, chị thấy nắng trên vai mình. Chị quải balo ra đi, để lại cho anh dòng thơ viết dở. Anh còn chưa kịp ngỡ ngàng thi câu thơ đã đứt. “Em về với mình…”. Anh bàng hoàng nhận ra mình mất chị, mất khoảng trời bình yên bấy lâu nay anh cứ ngỡ nó sẽ luôn ở đó, chẳng đi đâu được, anh đã sai khi mặc định chị sẽ phải ở đó, trong căn phòng mười tám mét vuông, đợi chờ anh sau những ngày dài mệt nhoài vồn vã. Chị đi, đi thật, không tăm tích. Những ông bố bà mẹ nghèo hèn thương con ngậm ngùi buồn tủi, nhưng biết mình không thể tham gia vào chuyện này đành ngậm đắng nuốt cay tiếc cô con dâu hiếu thuận, thẳng rể trẻ tài hoa...
Ba năm sau chị quay về thành phố với vốn rắt lưng là ba tập thơ vừa xuất bản, khoác tay một doanh nhân thành đạt trong buổi ra mắt tác phẩm mới. Chị về, như chưa từng bước chân ra khỏi thành phố này, như chưa từng mất mát, hy sinh. Vẫn nụ cười khả ái đến mê đắm đó. Có khác chăng là chị không đứng bên anh nữa, chàng trai đứng bên chị thi thoảng liếc mắt nhìn qua chị tình tứ, hẳn anh ta yêu chị. Có yêu thì người ta mới nhìn nhau như thế… Bạn bè đến chia vui, thêm lần nữa nhìn chị ngưỡng mộ, thầm thán phục. Người ta đồn thổi về một đám cưới linh đình ở nhà hàng sang trọng, cô dâu là nhà thơ trẻ mới xuất bản ba tập thơ đầy chuyển vọng, chú rể là doanh nhân thành đạt giàu nhất nhì đất phố núi…Anh nghe tin, lòng đắng nghét, hồ nghi cô ấy bỏ mình vì mình vô tâm hay vì tiền của hắn ta? khổ thế, yêu khiến người ta mù quáng.
Thế rồi bẵng đi một thời gian, người ta thấy chị xuất hiện trên truyền hình với tư cách giám đốc một công ty cổ phần ăn nên làm ra chuyên kinh doanh phân phối kem Ý. Báo chí lại có dịp rình rang quanh chuyện một nhà thơ làm giám đốc. Anh vẫn đứng bên lề cuộc đời chị, không gia đình, vợ con…ôm mối tình chết tàn tạ đời mình. Anh nhìn hình chị trên trang báo doanh nhân, rồi nhìn qua tấm hình thẻ con con cài trong ngăn ví, cười nhạt. Em là ai?
Rồi anh vào viện, điều trị bệnh tâm thần phân liệt. Người ta không tìm ra nguyên nhân của những cơn hoang tưởng, nhưng người ta bắt đầu bới móc cái quá khứ một thời làm người yêu của chị. Rồi người ta đưa chị lên báo, như một tội đồ, nói chị nhẫn tâm đẩy người tình vào đường chết.
Chồng chị bị bắt vì dính lứu đến một lô hàng lậu trốn thuế, tài sản mang ra thế chấp chạy chọt. Công ty cổ phần kem Ý do chị độc lập đứng tên trở thành cứu cánh cho cả gia đình. Ngày ngày, người ta lại thấy bà giám đốc kiêm nhà thơ tất tả tới trại thăm nuôi chồng với lỉnh kỉnh đồ tiếp tế. Rồi lại thấy nhà thơ kiêm bà giám đốc bươn bả ở bệnh viên tâm thần…

                                                                                                Tháng 9/2011

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

thơ cho biễn

biển vồn vã ru mình, em vội vã ru em
biển bạc tóc khóc thương những ngày xưa cũ kĩ
em cứ gắn đam mê với những cơn mộng mị
không thể tỉnh cơm mơ mà giấc mộng tròn vành
....

ngày hôm nay!!!
biển chảy máu trong tim những giấc mộng tan tành
dòng máu nóng sực sôi bên cuộc đời hờ hững
dòng máu màu đen trong biễn đêm ngụp lặn
không thể tồn sinh với hơi thở cuối cùng
biển vội vã ru mình, em vồn vã ru em
đều đau cả giấc mộng tình nghiệt ngã
anh ra đi, còn bến bờ xa lạ
giấc mộng đoàn viên biển gửi gắm mây trời
....

( giấc mơ biển còn dài)














đoản thơ!( gửi cô Ngọc Dung

Tên Ngọc Dung và con cũng yêu thơ
cũng thi thoảng vấn vương một điệu buồn rất nhẹ
cũng nặng ghánh ưu tư với tuổi đời rất trẻ
cánh cò trắng ngày xưa cũng níu bước con về..
cũng vồn vã đời mình với những nỗi đam mê
lay lắt sống một kiếp người không thật
tự ru mình say bằng đôi lời đường mật
rồi tỉnh cơn mê trong tiệc rượu cay nồng
cũng mơ tưởng tương lai với những giấc mộng hồng
ôm giữ mãi những tháng ngày quá cũ
cả tin đời luôn bình yên giấc ngủ...
tấm chăn loan với dư vị ngọt ngào.
***

















Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

MẶT NẠ...



 Đang vi vu trên chiếc honda cà tàng đến trường học, tâm trạng rất chi là hưng phấn, chẳng là hôm qua nó mới lãnh 300k tiền nhuận bút cho bài báo đang trên tuổi trẻ, có tiền là tâm trạng hớn hở liền. Chiếc xe đang lao đi thì bất ngờ sật…sật…sật, bánh sau bẹp dí. Nó bực mình đẩy xe lên lề đường, tìm chỗ vá săm.
Bác thợ sửa xe nhìn nó cảm thông, xe sao thế? Xe con lủng săm rồi, bác coi rồi vá giúp con nhé. Bác thợ rút chiếc đinh găm vào lốp xe ra, thở dài. Xe lủng to thế này, sao vá con. Con thay săm mới nhé. Nó nhăn nhó rồi cũng ậm ừ, bác thay cho con đi! mà bao tiền vậy bác? Tiền săm 45 ngàn, 10 ngàn tiền công, tất cả 55 ngàn con ạ. Xe thay lốp xong, nó mở bóp lưỡng lự, lục túi trước, mó túi sau rồi chìa bóp ra trước mặt bác thợ sửa xe…Con chỉ còn 50  ngàn thôi ạ. Bác thợ cười hiền từ, ừ- vậy bác cho con tiền công, tội nghiệp sinh viên! Nó đưa 50 ngàn cho bác rồi nhận lại 5 ngàn tiền thừa, cảm ơn rối rít. Nó vừa đi khỏi, bác thợ sửa xe cầm chiếc đinh vừa rút ra từ vỏ xe của nó ném vội ra đường. Đi được một quãng, xe nó hết xăng. Nó tắp vội vào lề đường hỏi mua 5 ngàn xăng lẻ. Cô bán xăng nhìn nó khó chịu, 5 ngàn sao bán. Nó mở cặp rút ra từ chiếc phong bì hôm qua được trả nhuận bút tờ 100 ngàn, thế thì đổ cho cháu 10 ngàn…
                                                                        TRẦN NGỌC DUNG
                                                           

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

LOVE STORY ( kì 1)


KỊCH BẢN PHIM




LOVE STORY




(VIẾT LẠI TỪ PHIM LOVESTORY)
Người viết: Ngọc Dung
Lớp biên kịch- thầy Sâm Thương




Tháng 08- 2011

Chủ đề tư tưởng:
Tình yêu là khúc ca ngọt ngào mang lại cho con người ta hạnh phúc và cũng mang đến nhiều nỗi đau. Nhưng khi yêu, ta đừng bao giờ so đo đong đếm và hơn thua. Cũng đừng bao giờ nói lời ân hận.
Thông điệp của phim: Khi yêu, đừng bao giờ nói lời ân hận
Nội dung phim:
Bộ phim là câu chuyện tình cảm động sâu sắc, kể về mối tình đẹp của Oliver Barrett- một chàng hoàng tử con nhà giàu, sinh viên ưu tú của trường đại học Harvard. Và cô tiểu thư Jenny, xuất thân trong một gia đình bình dân. Họ gặp nhau tình cơ, và cũng tình cơ yêu nhau. Nhưng tình yêu đó bền chặt và chân thành. Bị gia đình phản đối, nhưng Oliver vẫn nhất quyết đòi kết hôn với người con gái anh lựa chọn. Cuộc sống gia đình của họ gặp không ít khó khăn vì bố của Oliver quyết định không chu cấp cho con trai, nhưng tình yêu của họ bền vững và ngày càng gắn bó. Những tường hạnh phúc sẽ vẹn nguyên với đôi bạn trẻ… Một ngày kia, Oliver được bác sỹ báo tin Jenny bị bệnh tim bẩm sinh và sắp chết. Chàng đau khổ nhưng vẫn tỏ ra bình thường trước Jenny. Jenny biết chuyện và càng tỏ ra yêu thương chồng mình. Hai người sống cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Kết thúc phim, Jenny chết. Ông Barrett ân hận xin lỗi con trai.

Nhân vật:
Oliver Barrett do John Marley thủ vai: Một chàng trai quý tộc giàu có, thông minh, giỏi giang và bất đồng với người cha có khuân mặt Đá. Sinh viên ưu tú của trường Harvard.
Jenny do Ray Milland thủ vai: Cô tiểu thư bồ côi mẹ, sinh ra trong một gia đình thường dân. Sinh viên của trường Radcliffe. Cô sinh đẹp, thông mình và mê nhạc rock.
Ông Barreett: Cha của Oliver, một người đàn ông giàu có và có khuân mặt lạnh lùng. Có mối bất hòa với con trai.
Phil: Cha của Jenny, người đàn ông phúc hậu, thương con.

Và một bài diễn viên khác.

KỊCH BẢN CHI TIẾT:
Bản nhạc Love story vang lên, máy quay toàn cảnh một khu trượt tuyết, rồi đến cận cảnh Oliver đang ngồi ở hàng rào bên ngoài khu trượt tuyết (quay sau lưng).
Voice of: Có thể nói gì về một cô gái 25 tuổi vừa ra đi vĩnh viễn. Rằng cô ấy xinh đẹp và giỏi giang, rằng cô ấy yêu Morart và Bach, Beatles và tôi.

HỒI TƯỞNG

THƯ VIỆN- NỘI- NGÀY
Quay một góc thư viện, máy quay từ trên xuống.
Oliver muốn mượn một cuốn sách để chuẩn bị cho kì thi kiểm tra, đứng nói chuyện với Jenny ở quầy thủ thư.
OLIVER
Có tựa sách này không?
JENNY
Anh có thư viện riêng cơ mà
OLIVER
Hãy trả lời câu hỏi của tôi
JENNY
Trả lời câu hỏi của tôi trước đi
OLIVER
Chúng tôi có quyền sử dụng thư viện
JENNY
Tôi không nói đến quyền lợi, mai anh vẫn phải trả
Harvard và 5 triệu tựa sách.
OLIVER
Tôi chỉ cần một quyển sách, ngày mai tôi thi kiểm tra
JENNY
Dân cao đẳng liệu ăn nói cho đàng hoàng đấy
OLIVER
Điều gì khiến cô nghĩ tôi đi học cao đẳng
JENNY
Trông anh có vẻ giàu có
OLIVER
Thực ra tôi nghèo và thông minh đấy
JENNY
Tôi mới là nghèo và thông minh
OLIVER
Sao cô biết cô thông minh
JENNY
Vì tôi sẽ không uống café với anh
OLIVER
Ai lại đi mời cô
JENNY
Thế mới là rốt đấy
THƯ VIỆN( KHU CAFÉ)- NỘI- NGÀY
Oliver cầm mấy cuốn giáo trình lên coi
OLIVER
Văn học tổng hợp105, cũng được
Nhạc 150, cũng khá…. Music 201 lớp sau đại học à
(Jenny gật đầu, gia vẻ hãnh diện.)
JENNY
Giáo trình âm nhạc thời phục hưng.
OLIVER
Âm học là cái khỉ gì?
JENNY
Không nói chuyện bậy bạ đâu anh Cao Đẳng ơi
OLIVER
Này cô Khó Chịu, tên tôi lá Oliver
JENNY
Tên hay họ
OLIVER
Tên
JENNY
Vậy Oriver gì?
OLIVER
Barrett
JENNY
Barrett viết như nhà thơ
OLIVER
ừ, nhưng không họ hàng gì cả.
JENNY
Barrett viết như đại sảnh Barrett?
OLIVER
ừ.
JENNY
Thì ra tôi đang ngồi uống café với một đại sảnh của đại học Harvard
OLIVER
không phải, ông cố tôi xây để tặng cho đại học Harvard thôi
JENNY
để chắt của ông ấy dễ đậu vào chứ gì?
OLIVER
Nếu cô nghĩ tôi tồi tệ thế thì dụ dỗ tôi uống café làm gì?
JENNY
Tôi thích thân hình anh kia
(Oliver im lặng, mỉn cười nhìn Jenny)

KHUÂN VIÊN TRƯỜNG ĐẠI HỌC- NGOẠI- NGÀY
Hai người vừa đi vừa nói chuyện
OLIVER
Tôi học khoa nhân văn
JENNY
Nhìn  không biết đâu
OLIVER
đó là một chương trình học bổng
JENNY
Tôi cũng biết anh thông minh
OLIVER
Thật à?
JENNY
Và tôi biết anh đang tức tôi nữa
( Jenny, bước đến bậc thang, mở cửa)
OLIVER
Jenny!
JENNY
Gì?
OLIVER
 Này cô sinh viên Radcliffe khó chịu, thứ 6 này có trận đấu hokkey
JENNY
Rồi sao?
OLIVER
Tôi muốn mời cô
JENNY
Sao tôi phải đi xem …
OLIVER
Vì tôi là cầu thủ
JENNY
Cho bên nào?
(Jenny  mỉm cười,bước vào nhà, không đợi nghe câu trả lời)

SÂN BÓNG CHÀY- NỘI- NGÀY

Trận đấu đang diễn ra gay cấn, Oliver phạm lỗi
TRỌNG TÀI:
Cầu thủ số 7 bị phạt hai phút
PHÁT THANH VIÊN
Voice of:
Phạt Bareett trường Harvard 2 phút
JENNY
Sao lại ngồi đây khi bạn bè đang chơi
OLIVER
Tôi đang bị phạt
JENNY
Tại sao?
OLIVER
Tôi đánh quá sức
JENNY
Như vậy là lỗi của à?
OLIVER
Jenny tôi đang rất tập trung
JENNY
Tập trung để làm gì?
OLIVER
để hạ gục bọn quỷ sứ kia kìa.
Cố lên Harvard, cố lên
JENNY
Có ý định chơi bẩn không, Đến khi nào anh hạ tôi?
OLIVER
Không im thì tôi làm ngay đây.
JENNY
Tôi đi ngay đây, chào nhé!
( Jenny quay đi, Oliver được vào sân sau 2 phút)
JENNY
Tôi đi ngay đây, chào nhé!
PHÁT THANH VIÊN:
Voice of: Barrett trở vào, Harvard lại sung sức như cũ
(Trận đấu diễn ra sôi nổi, khán giả reo hò cổ vũ. Oliver Phút cuối trận đấu, Oliver truyền bóng cho một người bạn, ghi bàn thắng trung cuộc.)
 PHÁT THANH VIÊN
Voice: một bàn, Backerman thắng rồi, Barrerd
ĐƯỜNG PHỐ- NGOẠI- ĐÊM
(Hai người vừa đi vừa nói chuyện)
JENNY
Bây giờ tôi thích xem Hokcey rồi đó
OLIVER
Cô thích đoạn nào nhất?
JENNY
 Lúc anh té ngồi ban nãy đó
 OLIVER
( Rướn người hôn nhẹ lên mà Jenny)
Cảm ơn đã đến coi
JENNY
Tôi chưa cho phép anh hôn mà
OLIVER
Tôi cao hứng mà
JENNY
Tôi thì không
(Oliver kéo Jenny lại gần và hôn lên môi cô nhẹ nhàng, rồi bước đi bỏ mặc Jenny chưa hết ngạc nhiên)
OLIVER
Có khi vài tháng tới tôi không gọi cho cô
JENNY
Tại sao?
OLIVER
( quay lại nói với Jenny, vẻ mặt đùa cợt vui vẻ)
Hay biết đâu lát nữa về nhà tôi gọi cho  cô ngay đấy
JENNY
Cà chớn!
(Nói rồi tức tối bước vô nhà)
OLIVER
( Nói với theo)
Thì ra cô thích sỏ người ta, người ta sỏ lại thì giận.
PHÒNG OLIVER- NỘI- ĐÊM
(Oliver bước vào phòng, cả nhóm bạn của anh đang chơi bài_
OLIVER
Chào bầy thú của tớ
BẠN OLIVER
Chào Oliver
Trận đấu thế nào?
OLIVER
Thắng ngay bàn chót
BẠN OLIVER
Thắng em Cavelire à?
OLIVER
( vừa cởi áo khoác vừa nói)
Đâu phải chuyện của cậu
BẠN OLIVER
Tớ là bạn cậu mà
MỘT NGƯỜI KHÁC TRONG NHÓM
Barrett lại có đào mới à?
 BẠN OLIVER
Jenny. Một em mê nhạc gốc đảo Rhodes đấy!
Biết cô ta rồi, khó chịu lắm
NHÓM BẠN
(Tỏ ra thích thú khi nói đến chủ đề Oliver có bạn gái, bàn luận sôi nổi)
Chơi dương cầm cho đội Bach
Còn với Barrett
Nàng vờ làm cao chứ gì?
OLIVER
( Rút giậy điên thoại bàn, cầm điện thoại đivề phòng. Quay lại nói với một người bạn)
Simpson, thôi nhé!
NHÓM BẠN
Thôi! Đúng rồi
Trong phòng của Oliver, anh bật đen, ngồi vào bàn, quay số của Jenny)
OLIVER
Allo Jenny, cô nghĩ gì nếu tôi nói tôi … tôi nghĩ tôi đang yêu cô
Buổi sáng hôm sau:
ĐƯỜNG PHỐ- NGOẠI- NGÀY
JENNY
Đừng nói yêu khi anh chưa nghĩ thật lòng
OLIVER
Sao em lại nghĩ vậy?
JENNY
Ai cũng biết anh qua hững con số
OLIVER
Là sao?
Người ta biết anh vì tiền của anh. Ở Radcliffe…hành lang nào cũng dặt tên là Barrett.
OLIVER
Em điều tra về anh đấy à
JENNY
Em đâu có đi ăn tối với bất cứ ai
OLIVER
Anh chỉ là bất cứ ai thôi sao?
JENNY
 vậy anh nghĩ sao
SÂN TRƯỢT BĂNG- NGOẠI- NGÀY
(Hai người đang ngồi trên băng ghế ăn bánh và uống café vui vẻ)
OLIVER
(Đặt ly café xuống ghế, nói với Jenny vẻ hớn hở)
Cuối tuần này em đi chơi một mình nhé
Còn anh thì bận với Francis Lapiete
JENNY
Vui lắm đấy
OLIVER
Em ghen à
JENNY
Ghen với đội trưởng của đội Hokcey?
OLIVER
(Nhìn Jenny trâm trọc)
Cũng biết đọc báo thể thao cơ đấy
JENNY
(Cười tươi nhìn Oliver, vẻ như thương lượng)
 Em xem anh đấu với Cornell cũng được vậy?
OLIVER
Không, anh sẽ bận lắm
JENNY
Ồ phải rồi, chức vô địch
OLIVER
( Đưa mắt nhìn đăm chiêu, Jenny ngạc nhiên.)
JENNY
Có gì hơn chức vô địch à?
OLIVER
Hơn nhiều!
SÂN VẬN ĐỘNG- NỘI- NGÀY
( Trận Hokcey tranh giải vô địch đang diễn ra quyết liệt)
PHÁT THANH VIÊN
Voice of:  Cornell thắng bàn. tỷ số 3- 3
(Hai đội mâu thuẫn, đánh nhau trên sân đấu, ồn ào)
Tiếng cổ động viên đội Barrett: Ra đi, đường chơi nữa
OLIVER
(Đang đánh nhau với 1 thành viên đội Cornell)
Tao sẽ đá mày trở về Montreal
TRỌNG TÀI
Voice of: Đứng dậy!
Cậu thua rồi, Barrett. Thôi đi!
THÀNH VIÊN ĐỘI CORNELL
Tao sẽ đánh vỡ mặt mày!
OLIVER
 Tao sẽ dập mày trước
TRỌNG TÀI
Barrett! Ra khỏi sân!
Oliver bị trọng tài đẩy ra khỏi sân, nổi cáu
OLIVER
( Quay lại giằng co với trọng tài)
Francis Lapiete đánh tôi trước cơ mà
TRỌNG TÀI
 Vào đó!
OLIVER
Chán quá!
TRỌNG TÀI
Số 7 bị phạt 5 phút vì đánh cầu thủ khác
PHÁT THANH VIÊN
Voice: Cầu thủ Barrett, đại học Harvard bị phạt 5 phút vì đánh nhau
Olive bực bội ngồi vào ghế, thất vọng nhìn quanh khán đài, dừng ánh mắt khi thấy cha mình.
SÂN VẬN ĐỘNG- NGOẠI- NGÀY
Trận đấu kết thúc, Ong Barrett đợi con phía ngoài dân vận động
ÔNG BARRETT
Chắc phải có thịt bò rồi
OLIVER
Thôi ạ. Bác sỹ lo cho con rồi
ÔNG BARRETT
Ý bố bảo là để ăn trưa ấy mà
OLIVER
Con phải ăn với đội
ÔNG BARRETT
À- cũng được
Mặt con có đau không?
OLIVER
Thưa ko ạ.
ÔNG BARRETT
Để bố bào Jack Wells khám lại cho cho con
OLIVER
Thôi a- ko cần đâu
ÔNG BARRETT
Jack là chuyên viên
OLIVER
đâu có gì đặc biệt
ÔNG BARRETT
Xe bố đằng kia, để bố đưa con đi một đoạn nhé
OLIVER
Để con đi với bố ra xe
ÔNG BARRETT
Con đã có tin gì của trường Luật chưa?
OLIVER
Thật ra con chưa quyết định học trường Luật

Ý bồ hỏi là trường Luật đã chọn con chưa thôi mà.
OLIVER
Chưa
ÔNG BARRETT
Cũng ko có gì phải lo
OLIVER
Lo gì?
ÔNG BARRET
Họ cần người giỏi như con
OLIVER
Họ không có đội Hokcey
ÔNG BARRETT
(Nhìn con khẳng khái)
Oliver, con có những đức tính khác
( hai người đứng trước trỗ đậu xe của ông Barret)
OLIVER
Rất tiếc bố đi đường xa mà Harvard  lại thua
ÔNG BARRETT
Bố đến xem con chơi là chủ yếu
Hiệu trưởng đại học luật là một người bạn tốt của bố
OLIVER
Vậy cũng tốt
Ông Barrett nhìn, bắt tay chào tạm biệt con trai rồi mở cửa bước lên xe
ÔNG BARRETT
Chào con
OLIVER
Chào bố
Cho con gửi lời thăm mẹ
ÔNG BARRETT
Bố sẽ nói
Oliver nhìn theo chiếc xe của bố đến khi khuất bóng rồi quay đầu bước đi
SẢNH BRIGGS- NỘI- NGÀY
Oliver mở của bước vào tìm Jenny
OLIVER
JENNY…?
NHÂN VIÊN
Cô ấy gọi điện thoại dưới nhà
OLIVER
Là ở đâu?
NHÂN VIÊN
 Vòng qua góc là đến
OLIVER
Cảm ơn!
Oliver bước nhanh về hướng nhân viên chỉ tay, khi bước lại gần buồng điện thoại, anh nghe thấy tiếng Jenny nói vọng ra.
JENNY
Voice: Vâng, 1 triệu lẻ một lần vâng.
Chứ sao! Tôi cũng yêu ông nữa Pill
Cũng yêu nữa
( Jenny gác máy, bước ra khỏi phòng điện thoại. )
JENNY
Sao vậy? trông anh bơ phồ quá!
OLIVER
Anh bị thương!
JENNY
Nhưng có làm tên kia bị thương nặng hơn không?
OLIVER
Khi nào mà chẳng thế!
( Hai người bước đi, Oliver muốn thắc mắc về những gì mình vừa nghe được)
OLIVER
Fenny!?
JENNY
Gì?
OLIVER
Fill là ai?
JENNY
bố em
OLIVER
Em gọi bố là Fill hả?
JENNY
Tên ông ấy mà!
chứ anh gọi bố anh là gì?
OLIVER
Lão khó chịu!
JENNY
Nói thẳng vào mặt ông ấy à?
OLIVER
Anh có thấy mặt ông ấy đâu
JENNY
tại sao?
 ông ấy mang mặt nạ à?
OLIVER
Một cách nào đấy
JENNY
Ông ấy phảitự hàochứ, anh là sinh viên sáng giá của Harvard mà
OLIVER
Ông ấy cũng vậy.
JENNY
Có gì hơn chưc vô địch
OLIVER
ông ấy chèo thuyền  đơn ở thế vận hội năm 1928
JENNY
Rồi có thắng ko?
OLIVER
Không!
JENNY
vậy sao gọi ông ấy là khó chịu?
OLIVER
Ông ấy dựa vào anh, bắt anh làm những việc phải làm
JENNY
Có sao đâu
OLIVER
Anh không thích đạt ngần ấy thành tích trong mỗi kì học
JENNY
Anh ghét lên bảng danh dự và chức vô địch, em biết
OLIVER
Ông ấy muốn anh phải thế rồi khi đạt thành tích ông ấy dửng dưng.
JENNY
Sao kì vậy?
OLIVER
Em biết là sau trận đấu ông ấy nói gì không?
JENNY
Ông ấy đến tận đây xem anh chơi à?
OLIVER
Sau khi mất giải và sau khi anh sắp bị lũ Canada đánh chết.
Em biết ông ta nói gì với con trai mình không?
JENNY
Hãy đến Ithaca chơi gái!
OLIVER
Bố quen hiệu trưởng trường Luật
JENNY
Chứ anh mong ông ấy nói gì?
Đời sống tình dục của con thế nào?
OLIVER
Em bênh ai đây?
JENNY
Em đâu có biết có một cuộc chiến
OLIVER
Em chẳng hiểu gì cả!
JENNY
Hiểu nhiều hơn anh tưởng
Lão khó chịu có bao giờ bị điểm thấp không?
OLIVER
Ông ấy là học sinh giỏi nhất Rohodes
JENNY
Thế thì vấn đề là thành tích vượt bậc rồi.
OLIVER
Thôi bỏ đi, chuyện không có gì!
JENNY
 Đồng ý!
OLIVER
Anh đâu có gọi bố và bảo tôi yêu ông Fill, tôi yêu ông!
JENNY
Không!
OLIVER
Đó  thấy chưa.
JENNY
Anh biết vì sao không?
 Vì tên của anh là Oliver
Đại sảnh Barrett, không chào khi đi ngang sao?
OLIVER
Trông xấu quá, anh chưa bao giờ vào trong đó cả.
JENNY
Người lớn quá nhỉ!
OLIVER
Sống với người xưa tích cũ mệt quá
Đâu có ai như vậy
JENNY
Em thấy có hai người…
OLIVER
Cảm ơn nhiều
( còn nữa)