Mình bỏ nhà hoang mấy ngày dài, nhớ mà không dám ghé vào thăm,..vì sợ. Khổ lắm! cái tật đã ngấm vào máu, chẳng thể bỏ được.
không hiểu sao mình nhớ quay quắt thế, chẳng biết cuối tuần người làm gỉ? ăn gì? chơi gi? đi những đâu và gặp những ai? bông đùa hay sầu não???
Bốc điện thoại lên, định bụng sẽ nhắn cho người cái tin, nhưng sợ!
góc quán quen...chẳng có người...mọi thứ chênh chao!
ừ thôi mình phải bước đi con đường mình đã chọn, ừ thì quên người và kỉ niệm, mà sao khó!
nước mắt cứ trực trào ra, mặn đắng, giọt tình còn lưu luyến lắm, làm sao bình tâm sau ngần ấy những muộn phiền?
cuối tuần... rồi cuộc đời con bao nhiêu cái cuối tuần như thế này giả bộ bận bịu để quên người?
cuối tuần...rồi cuộc đời con bao nhiêu cái cuối tuân như thế này tự hỏi người đang làm gi? đang bên ai???
mình đâm sợ...sợ phải đối mặt
mình đâm hoảng... hoảng phải sống và nhìn!
nhưng mình không thể lẩn trốn
cũng không thể chết...
thành ra phải nhìn và bước qua!
KD
Tb: nơi ấy người có bình yên???
số lượng người xem trang
Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012
Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012
!!!
Một buổi tối thật vui!
Nhà hàng kề bờ sông, gió mát, trăng thanh...Ba chị em (mình, nhà thơ Ngô Hạnh, pv FM Phương Huyền) dùng bữa tối ngon miệng với nhà văn Lê Văn Thảo- chủ tịch hội nhà văn TP HCM. Các món ăn được chú đặt sẵn...Chú còn đích thân mang ....3 chai rượu từ nhà đi nữa chứ. (chẳng có ai uống được cả....)
mình thèm viết, sẽ viết trở lại!
Nhà hàng kề bờ sông, gió mát, trăng thanh...Ba chị em (mình, nhà thơ Ngô Hạnh, pv FM Phương Huyền) dùng bữa tối ngon miệng với nhà văn Lê Văn Thảo- chủ tịch hội nhà văn TP HCM. Các món ăn được chú đặt sẵn...Chú còn đích thân mang ....3 chai rượu từ nhà đi nữa chứ. (chẳng có ai uống được cả....)
mình thèm viết, sẽ viết trở lại!
Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012
GIÓ PHÍA MẶT TRỜI!
Mọi việc đã ổn, đã có lời xin lỗi chính thức từ diễn viên .... Người đời cắt vào lòng nhau rồi quăng ra một câu xin lỗi. (Thèm chửi thề!)
chán thật!
mấy đồng nghiệp bông đùa, "anh vào đây làm 5 năm mà chưa được gặp tổng biên tập một lần. Vậy mà bé D vào chưa được 5 tuần đã được các sếp lên lịch hẹn". Nghe buồn muốn chết!
mấy đồng nghiệp bông đùa, "anh vào đây làm 5 năm mà chưa được gặp tổng biên tập một lần. Vậy mà bé D vào chưa được 5 tuần đã được các sếp lên lịch hẹn". Nghe buồn muốn chết!
mình mê làm báo, nhưng nếu cứ thế này chắc không dám va vấp, ko dám mê nữa...
Thèm viết, thèm nghỉ việc! Nhưng cơm áo gạo tiền đôi khi không cho phép mình làm những gì mình thích. Hôm qua mình dãi mưa ướt đầm giấc mơ khuya lắc, mình không muốn về phòng... Điên thật! Vì mưa, vì...vì...mình thèm yên tĩnh, một mình yên tĩnh, không ai làm phiền. Phòng bên có hai đứa em lên chơi. Cả tuần nay ồn ào, nhạc đập rất tai... Buồn!
Căn phòng khách sạn thơm mùi hóa chất...vậy mà mình ngủ một giấc dài ngon ơ. Thì ra mình rất thèm ngủ, thì ra mọi giác quan trong mình luôn thèm thuồng...được nghỉ ngơi.
Lâu rồi mình chẳng thương mình!
lâu rồi mình cứ thương tình người ta.
....
mình thèm đi đâu đó một thời gian!
mình cần đi đâu đó một thời gian!
KD. 21h 20p
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)